Tôi là con trai út trong gia đình. Trên tôi là một người chị gái. Cả hai chị em tôi đã trưởng thành và đã lập gia đình riêng. Năm năm trước, mẹ tôi mắc bệnh nan y và đã qua đời. Sau ba năm đoạn tang mẹ tôi và đúng vào ngày giỗ lần thứ ba của mẹ tôi, cha tôi đã gọi hai chị em tôi đến và bảo chúng tôi bình tĩnh để nghe ông nói một sự thật về gia đình chúng tôi. Sự thật đó là: cả hai chị em tôi đều không phải con đẻ của ông.

Cả hai chị em tôi bàng hoàng. Trong cuộc đời của mình, tôi gặp không ít những chuyện buồn phiền và bất ngờ, nhưng chưa có câu chuyện nào làm chúng tôi bàng hoàng đến như thế. Chờ chúng tôi trấn tĩnh, cha tôi trầm tĩnh kể cho nghe câu chuyện ấy. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không làm sao quên được và cũng không thể hiểu hết được vì sao cha tôi lại kể câu chuyện ấy một cách thanh thản và xúc động đến như vậy. Sau này, hai chị em tôi vẫn thường nói với nhau: phải vô cùng thương yêu mẹ tôi, thương yêu chúng tôi và nhân ái đến nhường nào với cuộc đời thì cha tôi mới có được tình cảm và thái độ như vậy đối với câu chuyện mà hầu hết mọi người rơi vào hoàn cảnh đó sẽ không làm như thế được.

Cha mẹ tôi lấy nhau thật hạnh phúc. Nhưng sau hai năm, mẹ tôi vẫn không có dấu hiệu của việc sinh đẻ. Mẹ tôi đi khám, bác sỹ khẳng định mẹ tôi không có vấn đề gì ảnh hưởng đến chuyện sinh đẻ của bà. Chính thế mà cha tôi tự động đi khám bác sỹ và cha tôi được các bác sỹ cho biết, chính cha tôi là người không có khả năng có con. Cha tôi vô cùng buồn bã trong một thời gian dài. Mẹ tôi động viên cha tôi và nói rằng sẽ tìm một đứa con nuôi. Nhưng thật bất ngờ khi cha tôi nói rằng việc sinh con, mẹ tôi vẫn có thể làm được. Mẹ tôi đã khóc và nói đừng nghi ngờ tình cảm của mẹ tôi đối với cha tôi. Nhưng cha tôi đã nói một cách nghiêm túc về chuyện sinh con của mẹ tôi. Cha tôi đã cố gắng cho mẹ tôi hiểu rằng, việc mẹ tôi sinh ra những đứa con là một việc quan trọng mà không ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa hai người. Mẹ tôi đã chối từ làm điều ấy mặc dù rất khát khao có một đứa con do chính mình đẻ ra. Cũng từ đó mẹ tôi thường nằm mơ về trẻ con và thỉnh thoảng hát ru. Những điều đó bố tôi đều biết.

Nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn xảy ra như định mệnh mà mẹ tôi không làm sao chống lại được. Mẹ tôi có thai chị tôi. Khi biết mình có thai, mẹ tôi đã quỳ xuống lạy cha tôi mong ông tha thứ và xin được trở về nhà mẹ đẻ. Nhưng cha tôi đã lấy tình yêu thương và sự hy sinh vì ước muốn của mẹ tôi mà an ủi và che chở mẹ tôi. Tất cả những gì cha tôi dành cho mẹ tôi trong những ngày tháng đó làm cho mẹ tôi hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm chân thành của cha tôi. Rồi hai năm sau, mẹ tôi lại sinh ra tôi. Dù đã cố gắng hiểu với cả trí tưởng tượng của mình, tôi cũng không làm sao hiểu được cha tôi đã sống như thế nào để mẹ tôi không thấy mặc cảm về chuyện sinh hai đứa con với những người đàn ông khác mà không phải với cha tôi. Từ lúc chúng tôi ra đời cho đến nay đã hơn 40 năm, chúng tôi luôn luôn sống hạnh phúc vì tình thương yêu của cha tôi. Có thể lòng tôi còn hẹp hòi nên tôi không thể hiểu được một người đàn ông đã yêu thương và nhân ái với một người đàn bà cùng những đứa con, khi bố đẻ ra chúng không phải là mình.

Cho đến lúc này ngồi viết những dòng thư gửi cho Tòa soạn, chị em tôi cũng không tìm được đầy đủ lý do để hiểu được tấm lòng của cha tôi. Sau khi đoạn tang mẹ, cha tôi đã nói ra sự thật nguồn gốc của chúng tôi. Mẹ tôi đã có hai chị em tôi với hai người đàn ông khác nhau. Cha tôi nói cha tôi phải đi tìm hai người bố đẻ cho hai chị em tôi. Chị em tôi đã khóc lạy cha tôi đừng làm điều đó. Chúng tôi không còn nghĩ đến ai ngoài cha chúng tôi nữa. Cha chúng tôi là người cha nhân ái nhất trên cuộc đời mà chúng tôi đã may mắn có được.

Mặc dù chúng tôi đã van xin cha chúng tôi nhiều lần, nhưng ông vẫn quyết tâm tìm những người cha đẻ của hai chị em chúng tôi. Cha tôi nói, cho đến khi mẹ chúng tôi mất, cha tôi cũng không biết được ai là cha đẻ của chúng tôi. Khi chúng tôi đã lập gia đình riêng, cha tôi thường xuyên hỏi mẹ tôi về cha đẻ của chị em tôi. Nhưng mẹ tôi cương quyết không tiết lộ và chỉ nói rằng: mặc dù cha tôi đã hiểu và vô cùng nhân ái với ba mẹ con nhưng mẹ tôi cũng không bao giờ nói ra những người cha đẻ ấy. Mẹ tôi rất dằn vặt bản thân vì lý do mẹ tôi có con với những người đàn ông khác khi mẹ tôi vẫn sống cùng cha tôi.

Nhiều đêm mẹ tôi thường hoảng hốt như người bị bệnh tâm thần khi nghĩ đến chuyện ấy. Cha tôi đã làm tất cả để mẹ tôi được thanh thản và hiểu rằng chính cha tôi là người mong ước mẹ tôi sinh ra những đứa con và chính ông đã tìm mọi cách động viên, lý giải mẹ tôi để mẹ tôi làm việc đó. Nhưng mẹ tôi đã không bao giờ tha thứ cho mình. Mẹ tôi thường xuyên đau khổ và nói là mẹ tôi bị ma quỷ ám.

Có thời gian sau khi sinh chúng tôi, mẹ tôi rơi vào trạng thái của người mắc bệnh tâm thần. Cha tôi lại chăm sóc, an ủi và động viên mẹ tôi. Cũng đã nhiều lần mẹ tôi hỏi cha tôi rằng cha tôi là ai(?). Mẹ tôi không hiểu được cha tôi là ai và bây giờ chính chị em tôi cũng không hiểu cha tôi là ai. Nếu chỉ nói những gì cha tôi làm cho mẹ con chúng tôi vì lòng nhân ái và tình thương yêu lớn thì tôi thấy vẫn chưa đủ. Phải có một điều gì kỳ lạ mới có thể giúp cha tôi làm được những điều lạ lùng như thế.

Mấy năm nay, cha tôi vẫn lặng lẽ đi tìm những người cha đẻ của chị em tôi. Chúng tôi vẫn van xin cha tôi đừng làm như thế vì trong máu thịt chúng tôi chỉ có cha tôi là người cha duy nhất. Chúng tôi đã quá hạnh phúc vì một người cha như thế và chưa một giây nào chúng tôi nghĩ phải đi tìm những người cha đẻ của chúng tôi. Nhưng cha tôi đã nghiêm khắc nói với chúng tôi là con người phải biết được nguồn gốc của mình.

Cha tôi nhớ lại những người quen cũ của mẹ chúng tôi và cha tôi cứ thế lần hỏi. Cha tôi đã gặp vài ba người đàn ông có quen thân với mẹ tôi hồi đó và hỏi họ. Nhưng chưa một người đàn ông nào nhận rằng họ là cha đẻ của chị em tôi. Cha tôi đã tìm mọi cách nói cho những người đàn ông mà cha tôi hy vọng họ là cha đẻ của chị em tôi về sự cần thiết như thế nào đối với chị em tôi khi họ biết được nguồn gốc của họ. Cứ thế, hết tháng này đến tháng khác, cha tôi bền bỉ đi tìm những người cha đẻ cho chị em tôi. Chúng tôi không bao giờ có một chút băn khoăn về những gì cha tôi làm cho chúng tôi. Nhưng sao chúng tôi vẫn cứ phải tự hỏi mình rằng cha tôi là ai mà làm được những điều như thế. Chẳng lẽ cha tôi là một Vị Thánh?

SOURCE: CHUYÊN MỤC “CHUYỆN KHÓ TIN CÓ THẬT” BÁO AN NINH THẾ GIỚI CUỐI THÁNG – Đ.H.CH

Trích dẫn từ: http://antgct.cand.com.vn