1. Thẩm quyền của Tòa án theo loại việc
Theo quy định tại Điều 11 của Pháp lệnh Thủ tục giải quyết các vụ án hành chính (Pháp lệnh TTGQCVAHC) ban hành năm 1996 được sửa đổi, bổ sung năm 1998 thì Tòa án có thẩm quyền giải quyết việc khởi kiện đối với quyết định hành chính (QĐHC), hành vi hành chính (HVHC) trong 9 lĩnh vực. Pháp lệnh sửa đổi, bổ sung một số điều của Pháp lệnh TTGQCVAHC năm 2006 mở rộng lên đến 21 lĩnh vực, gồm:khiếu kiện quyết định xử phạt vi phạm hành chính (VPHC); khiếu kiện quyết định áp dụng các biện pháp ngăn chặn và bảo đảm việc xử lý VPHC; khiếu kiện QĐHC, HVHC trong việc áp dụng biện pháp cưỡng chế thi hành quyết định xử phạt VPHC; khiếu kiện QĐHC, HVHC trong việc áp dụng hoặc thi hành biện pháp xử lý hành chính bằng một trong các hình thức giáo dục tại xã, phường, thị trấn; đưa vào trường giáo dưỡng; đưa vào cơ sở giáo dục; đưa vào cơ sở chữa bệnh; quản chế hành chính; khiếu kiện QĐHC, HVHC trong việc áp dụng biện pháp buộc tháo dỡ nhà ở, công trình, vật kiến trúc kiên cố khác; khiếu kiện QĐHC, HVHC trong việc cấp, thu hồi giấy phép về xây dựng cơ bản, sản xuất, kinh doanh; giấy chứng nhận đăng ký kinh doanh và chứng chỉ hành nghề hoặc khiếu kiện QĐHC, HVHC khác liên quan đến hoạt động kinh doanh, tài chính của thương nhân; khiếu kiện QĐHC, HVHC liên quan đến thương mại hàng hóa quốc tế hoặc trong nước; khiếu kiện QĐHC, HVHC liên quan đến chuyển giao tài chính trong nước và quốc tế, dịch vụ và cung ứng dịch vụ; khiếu kiện QĐHC, HVHC trong việc trưng dụng, trưng mua, tịch thu tài sản; khiếu kiện QĐHC, HVHC trong việc áp dụng thuế, thu thuế, truy thu thuế; khiếu kiện QĐHC, HVHC trong việc áp dụng phí, thu phí, lệ phí; thu tiền sử dụng đất; khiếu kiện QĐHC, HVHC trong quản lý nhà nước về sở hữu trí tuệ và chuyển giao công nghệ; khiếu kiện QĐHC, HVHC trong quản lý nhà nước về đầu tư; khiếu kiện QĐHC, HVHC của cơ quan hải quan, công chức hải quan; khiếu kiện QĐHC, HVHC về quản lý hộ tịch; khiếu kiện QĐHC, HVHC đối với việc từ chối công chứng, chứng thực; khiếu kiện QĐHC, HVHC về quản lý đất đai trong trường hợp giao đất, cho thuê đất, thu hồi đất, trưng dụng đất, cho phép chuyển mục đích sử dụng đất; bồi thường, hỗ trợ giải phóng mặt bằng, tái định cư; cấp hoặc thu hồi giấy chứng nhận quyền sử dụng đất; gia hạn thời hạn sử dụng đất; khiếu kiện về danh sách cử tri bầu cử đại biểu Quốc hội, danh sách bầu cử đại biểu Hội đồng nhân dân; khiếu kiện quyết định kỷ luật buộc thôi việc cán bộ, công chức giữ chức vụ từ Vụ trưởng và tương đương trở xuống; khiếu kiện quyết định của Chủ tịch UBND cấp tỉnh giải quyết khiếu nại đối với quyết định của Ban Chủ nhiệm, Hội đồng khen thưởng, kỷ luật của Đoàn Luật sư; khiếu kiện quyết định giải quyết khiếu nại về quyết định xử lý vụ việc cạnh tranh.
>> Luật sư tư vấn pháp luật trực tuyến qua điện thoạigọi: 1900.0191
Mặc dù thẩm quyền giải quyết của Tòa hành chính theo loại việc ngày càng được mở rộng nhưng đến nay, số lượng các vụ án hành chính được Tòa án giải quyết vẫn không tăng lên. Báo cáo hàng năm của ngành Tòa án cho thấy, số lượng các vụ án hành chính mà Tòa án nhân dân các địa phương thụ lý giải quyết là quá ít so với lượng đơn khiếu nại do tranh chấp pháp lý phát sinh trong các quan hệ pháp luật hành chính.Tại các địa phương, các lĩnh vực chủ yếu có nhiều khiếu nại (chiếm tỷ lệ hơn 80% tổng lượng đơn) là quản lý đất đai; việc áp dụng biện pháp buộc tháo dỡ nhà ở, công trình; lĩnh vực xử lý VPHC; lĩnh vực cấp, thu hồi giấy phép về xây dựng cơ bản, sản xuất, kinh doanh, chứng nhận đăng ký kinh doanh, hành nghề; lĩnh vực quản lý thuế; lĩnh vực hải quan, lĩnh vực hộ tịch… Như vậy, QĐHC, HVHC trong các lĩnh vực quản lý hành chính nhà nước liên quan đến quyền lợi thiết thực của người dân thường xảy ra việc khiếu nại đã được pháp luật quy định thuộc thẩm quyền giải quyết của Tòa án. Do đó, việc mở rộng thẩm quyền của Tòa án như Dự thảo Luật TTHC là cần thiết, nhưng điều này chắc chắn sẽ không làm gia tăng đột biến số lượng vụ án hành chính sau khi Luật TTHC được ban hành như nhiều người lo ngại.
Dự thảo Luật TTHC quy định về loại việc thuộc thẩm quyền giải quyết của Tòa án theo phương pháp loại trừ, điều này không chỉ đáp ứng được nhu cầu mở rộng thẩm quyền giải quyết khiếu kiện hành chính mà còn thể hiện tính khoa học, tính hợp lý của kỹ thuật lập pháp mới, tiến bộ so với cách quy định liệt kê như Pháp lệnh TTGQCVAHC hiện hành. Điều đó sẽ làm cho “tuổi thọ” của luật cao hơn và giúp cho người thực thi pháp luật dễ áp dụng. Tuy nhiên, ngoài tinh thần chung đó, cần xem xét chỉnh sửa một số quy định khác của điều luật sao cho vừa phù hợp với thực tiễn, vừa đồng bộ với các quy định khác của pháp luật. Cụ thể, tại khoản 3 Điều 25 của Dự thảo quy định loại việc thuộc thẩm quyền giải quyết của Tòa án là “Khiếu kiện quyết định kỷ luật buộc thôi việc công chức giữ chức vụ từ Vụ trưởng và tương đương trở xuống”. Trong số các loại hình thức kỷ luật mà Luật Cán bộ, công chức (Luật CBCC) quy định thì hình thức kỷ luật buộc thôi việc là chế tài nặng nề nhất, ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống, sự nghiệp của người bị kỷ luật, do đó cần được quyền khởi kiện đến Tòa án nếu cho rằng việc kỷ luật đó là trái pháp luật. Theo quy định của Luật CBCC, việc buộc một người thôi việc không chỉ duy nhất bằng hình thức kỷ luật do có hành vi vi phạm kỷ luật mà còn có nhiều căn cứ khác nữa. Chẳng hạn như tại khoản 3 Điều 58 của Luật CBCC thì “Công chức 02 năm liên tiếp không hoàn thành nhiệm vụ thì cơ quan, tổ chức, đơn vị có thẩm quyền giải quyết buộc thôi việc”. Hoặc là, tại khoản 1 Điều 59 Luật CBCC còn quy định: công chức thôi việc “do sắp xếp tổ chức”. Trên thực tế còn xảy ra nhiều hình thức buộc thôi việc khác nữa.
Đơn cử như vụ việc bà Trần Thị Diệu Hương khởi kiện Trung tâm Y tế Dự phòng huyện Bố Trạch và Sở Nội vụ tỉnh Quảng Bình. Bà Hương là người trúng tuyển viên chức sự nghiệp do Sở Y tế Quảng Bình tổ chức xét tuyển và đã được Sở Nội vụ duyệt kết quả tuyển dụng. Tuy nhiên, sau khi bà Hương được bố trí làm việc tại Trung tâm Y tế Dự phòng huyện Bố Trạch chưa được bao lâu thì Sở Nội vụ tỉnh Quảng Bình ban hành quyết định hủy bỏ quyết định phê duyệt kết quả xét tuyển nên Trung tâm Y tế Dự phòng huyện Bố Trạch ban hành quyết định chấm dứt hợp đồng lao động (hợp đồng thử việc theo quy định) đối với bà Hương. Vụ kiện được Tòa án nhân dân tỉnh Quảng Bình xét xử sơ thẩm tuyên hủy quyết định của Sở Nội vụ và buộc Trung tâm Y tế Dự phòng huyện Bố Trạch bố trí lại công việc cho bà Hương. Theo kháng cáo của bên bị kiện, Tòa phúc thẩm Tòa án nhân dân tối cao tại Đà Nẵng đã xử hủy bản án sơ thẩm vì cho rằng vụ việc không thuộc thẩm quyền giải quyết của Tòa án, bởi đây không phải là “quyết định kỷ luật buộc thôi việc” nên theo quy định của Pháp lệnh TTGQCVAHC hiện hành thì không thuộc thẩm quyền giải quyết của Tòa án. Hoặc như trường hợp của bà Nguyễn Thị Hoạt là giáo viên bị UBND thành phố Đ. ban hành quyết định “cho thôi việc” trong khi bà Hoạt không có nguyện vọng xin thôi việc để “cho thôi việc”. Không đồng ý với quyết định này, bà Hoạt đã khởi kiện vụ án hành chính nhưng Tòa án không thụ lý vì cho rằng đây là quyết định “cho thôi việc” chứ không phải là “quyết định kỷ luật buộc thôi việc”.
Như vậy, quyết định kỷ luật cho thôi việc chỉ là một dạng của hình thức buộc thôi việc. Quyết định buộc thôi việc dù ở trong trường hợp nào cũng có ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống, sự nghiệp của người phải thôi việc. Do đó, nếu họ cho rằng việc cơ quan, tổ chức buộc họ thôi việc là trái pháp luật thì đều phải được quyền khởi kiện đến Tòa án.
Vấn đề nữa là, Luật CBCC hiện nay chỉ điều chỉnh đối tượng là “cán bộ, công chức” còn đối tượng là “viên chức” sẽ được điều chỉnh bởi Luật Viên chức (hiện nay Bộ Nội vụ đang chủ trì soạn thảo đã trình Ủy ban Thường vụ Quốc hội cho ý kiến tại kỳ họp thứ 32 vừa qua). Nếu quy định như Dự thảo Luật TTHC thì viên chức bị buộc thôi việc trái pháp luật họ sẽ khởi kiện theo thủ tục tố tụng nào (vì đối tượng này không thuộc sự điều chỉnh của Bộ luật Lao động nên không thể giải quyết theo thủ tục tố tụng dân sự)? Rõ ràng là đã có sự bỏ lọt chủ thể cần được pháp luật bảo vệ.
Từ những lý do nêu trên, khoản 3 Điều 25 Dự thảo Luật TTHC nên sửa lại là: “Khiếu kiện quyết định buộc thôi việc công chức, viên chức…”.
2. Điều kiện khởi kiện vụ án hành chính
Theo quy định của Pháp lệnh TTGQCVAHC hiện hành thì cá nhân, cơ quan, tổ chức có quyền khởi kiện vụ án hành chính khi không đồng ý với quyết định giải quyết khiếu nại lần đầu hoặc đã hết thời hạn giải quyết mà khiếu nại không được giải quyết và không tiếp tục khiếu nại đến người có thẩm quyền giải quyết khiếu nại lần hai. Như vậy, trong cả hai trường hợp không được giải quyết hoặc đã được giải quyết khiếu nại nhưng không đồng ý thì các cá nhân, cơ quan, tổ chức đều có quyền khởi kiện vụ án hành chính tại Tòa án. Với cơ chế nêu trên, cho dù thời gian có thể kéo dài hơn (so với việc khởi kiện ngay khi biết được HVHC hoặc nhận được QĐHC mà không đồng ý), và về mặt lý thuyết, con đường để người dân đến Tòa hành chính không có trở ngại gì. Vậy, đâu là nguyên nhân dẫn đến các Tòa hành chính vẫn vắng bóng người dân? Theo chúng tôi, các nguyên nhân chủ yếu sau đây làm cho người dân chưa đến được hoặc không muốn đến với Tòa hành chính, đó là:
Thứ nhất, do trình độ hiểu biết pháp luật của người dân, do nhận thức và ý thức trách nhiệm của một bộ phận cán bộ, công chức còn có phần hạn chế. Theo cơ chế nêu trên, để Tòa án thụ lý đơn khởi kiện thì người khởi kiện phải cung cấp được QĐHC là đối tượng khởi kiện và quyết định giải quyết khiếu nại lần đầu hoặc giấy biên nhận đơn khiếu nại (đối với trường hợp không được giải quyết khiếu nại trong hạn luật định). Do hiểu biết pháp luật hạn chế nên nhiều người thường gửi đơn qua đường bưu điện hoặc đến nộp đơn trực tiếp nhưng không yêu cầu cán bộ nhận đơn lập giấy biên nhận nên khi khởi kiện đến Tòa án không có chứng cứ để chứng minh đã khiếu nại nhưng không được giải quyết trong thời hạn quy định. Theo quy định tại các điều 37 và 38 Luật Khiếu nại, tố cáo thì người giải quyết khiếu nại lần đầu phải ban hành quyết định giải quyết, quyết định phải nêu rõ quyền khiếu nại tiếp hoặc khởi kiện vụ án hành chính tại Tòa án. Thế nhưng, có nhiều cơ quan không ban hành quyết định giải quyết khiếu nại mà chỉ ban hành công văn hoặc thông báo trả lời khiếu nại nên khi khởi kiện, Tòa án không thụ lý. Có nơi ban hành quyết định giải quyết nhưng không nêu quyền khiếu nại tiếp hoặc khởi kiện vụ án hành chính tại Tòa án, nên nhiều người không biết để thực hiện quyền khởi kiện tại Tòa án, mà lại tiếp tục gửi đơn đến người đã giải quyết khiếu nại lần đầu để phản đối. Khi biết được quyền khởi kiện thì đã hết thời hiệu.
Thứ hai, trong một Nhà nước pháp quyền và xã hội dân sự thì việc tranh chấp pháp lý cần đến sự phán quyết của Tòa án là chuyện bình thường. Tuy nhiên, còn nhiều cán bộ, công chức chưa có nhận thức đúng đắn nên thường có tâm lý nặng nề khi cơ quan nhà nước bị người dân khởi kiện, từ đó có những phản ứng tiêu cực khi bị Tòa án triệu tập, nhất là khi bị xử thua kiện. Từ thực tế đó và từ nhiều lý do tế nhị trong mối quan hệ công tác và cuộc sống nên phần lớn các thẩm phán đều không muốn phải xử án hành chính, nhất là đối với các QĐHC, HVHC của Ủy ban nhân dân cùng cấp; có nhiều trường hợp có căn cứ xác định QĐHC, HVHC sai, nhưng cố tìm cách bảo vệ, người dân chỉ thắng kiện khi xét xử ở cấp phúc thẩm (cấp phúc thẩm không bị ràng buộc trong quan hệ công tác với bên bị kiện). Thực tế này dẫn đến tâm lý thiếu tin tưởng ở Tòa hành chính. Nhiều trường hợp, họ đã bày tỏ tâm lý này ngay trong đơn gửi đến người có thẩm quyền giải quyết khiếu nại tiếp theo.
Thứ ba, có không ít trường hợp người khiếu nại thừa biết việc khiếu nại của mình là không có căn cứ, khó được chấp nhận nếu khởi kiện đến Tòa án, nhưng với suy nghĩ việc khiếu nại không mất gì nên cứ đeo bám gửi đơn khiếu nại đến nhiều cấp, nhiều ngành.
Như vậy, có thể thấy rằng nguyên nhân chính dẫn đến việc người dân chưa đến được với Tòa hành chính không phải là “đường đi” còn quá hẹp mà là do người dân chưa biết đường để đến và những trở ngại từ những người “gác cổng” trên con đường đó. Khâu yếu ở đây chưa hẳn ở các quy định của pháp luật mà là ở việc triển khai thực hiện pháp luật. Do đó, để bảo vệ quyền lợi của người dân, trước hết cần có giải pháp bảo đảm thực hiện nghiêm túc quy định của Luật Khiếu nại, tố cáo.
Việc tạo ra cơ chế bảo đảm tốt nhất quyền lợi hợp pháp của người dân trong quan hệ hành chính là cần thiết. Tuy nhiên, mỗi vấn đề đều có mặt trái của nó nên cơ chế nào cũng cần bảo đảm tính cân đối và hài hòa giữa hai mặt của một vấn đề. Do nhiều nguyên nhân, công tác quản lý hành chính khó tránh khỏi những sai sót. Vì vậy, khi không đồng ý với QĐHC, HVHC, trước hết người dân nên thực hiện việc khiếu nại để cơ quan hành chính xem xét và có cơ hội sửa sai (nếu thừa nhận có sai lầm). Chỉ khi cơ quan hành chính không giải quyết khiếu nại hoặc không thừa nhận sai sót, tức là đã phát sinh tranh chấp về mặt pháp lý giữa các bên trong quan hệ pháp luật hành chính, mới cần đến sự phán quyết của Tòa án. Cơ chế giải quyết tranh chấp trong bất kỳ quan hệ pháp luật nào đều phải ưu tiên hướng đến việc trao đổi thương lượng (trong quan hệ hành chính là việc đối thoại) giữa các bên để chỉ ra điều đúng sai, qua đó cơ quan nhà nước thấy sai thì sửa, người dân thấy khiếu nại không có căn cứ thì rút khiếu nại. Việc quy định người khiếu nại có quyền khởi kiện vụ án hành chính sau khi đã có quyết định giải quyết khiếu nại cuối cùng mà vẫn không đồng ý là rất cần thiết, tuy nhiên việc quy định cho phép khởi kiện ngay sau khi biết được HVHC được thực hiện hoặc nhận được QĐHC trong khi bên bị kiện hoàn toàn không biết (chưa có sự tranh chấp) có lẽ là không phù hợp. Yếu tố trình độ, năng lực của cán bộ, công chức cùng với trình độ dân trí và mức độ hiểu biết pháp luật của người dân là những yếu tố tạo ra sự sàng lọc tự nhiên, phân loại cấp độ tranh chấp cần giải quyết theo phương pháp nào. Không thể chạy theo những yếu tố tiêu cực trong việc thực hiện pháp luật để rồi đưa ra những quy định thiếu cơ sở lý luận và thực tiễn.
Để quy định của Luật TTHC có cơ sở lý luận và thực tiễn, thiết nghĩ các cơ quan có thẩm quyền cần có sự nghiên cứu, nhìn nhận một cách toàn diện, thấu đáo, một mặt vừa bảo vệ được quyền lợi hợp pháp của người dân, mặt khác vừa bảo đảm cơ chế lành mạnh để nâng cao hiệu lực, hiệu quả trong công tác quản lý hành chính nhà nước./.
Tác giả: Phạm Thái Quý – Văn phòng Đoàn đại biểu Quốc hội và Hội đồng nhân dân tỉnh Quảng Bình
Nguồn: http://www.nclp.org.vn
(LVN GROUP FIRM: Bài viết được đăng tải nhằm mục đích giáo dục, phổ biến, tuyên truyền pháp luật và chủ trương, chính sách của Đảng và Nhà nước không nhằm mục đích thương mại. Thông tin nêu trên chỉ có giá trị tham khảo và có thể một số thông tin pháp lý đã hết hiệu lực tại thời điểm hiện tại vì vậy Quý khách khi đọc thông tin này cần tham khảo ý kiến Luật sư của LVN Group, chuyên gia tư vấn trước khi áp dụng vào thực tế.)