Nợ quốc gia (national debt) là số tiền mà chính phủ của một quốc gia nợ những người cho vay (chủ nợ) trong nước và nước ngoài. Nợ quốc gia xuất hiện khi chính phủ chỉ tiêu nhiều hơn số tiền mà nó thu được từ thuế và các nguồn thu khác (dẫn tới thâm hụt ngân sách), tình hình này có thể xảy ra một lần (chẳng hạn tài trợ cho một cuộc chiến tranh) hoặc phản ánh cam kết của chính phủ về việc thực hiện chính sách tài chính mở rộng hay chính phủ đã đánh giá quá cao nguồn thu và đánh giá quá thấp mức chi tiêu.

Các nhà kinh tế không đánh giá gánh nặng nợ bằng quy mô tuyệt đối của số nợ, mà bằng khả năng trả nợ của con nợ. Vì vậy, gánh nặng nợ được tính bằng tỷ lệ nợ/GDP. Đối với các nước đang phát triển, tỷ lệ nợ quốc gia quá cao có thể gây nguy hiểm cho sự ổn định kinh tế trên hai phương diện.

Một là, tỷ trọng nguồn thu (từ thuế) để thanh toán nợ quá cao có thể làm giảm phần chi tiêu cho đầu tư của chính phủ phục vụ cho quá trình phát triển kinh tế.

Hai là, nếu phần lớn ngoại lệ thu được từ xuất khẩu phải dùng để trả nợ, đất nước có thể gặp khó khăn trong phát triển kinh tế và trong trường hợp cực đoan, đất nước có thể mất khả năng thanh toán nợ (gọi là vỡ nợ) như đã xảy ra đối với nhiều nước đang phát triển trong những năm 1980.