Giả thuyết thu nhập nội sinh (endogenous income hypothesis) là giả thuyết cho rằng ích lợi là một hàm của chỉ tiêu cho tiêu dùng và của cải. Hàm ý của giả thuyết này là khi đạt được mức của cải tối ưu nào đó, tất cả thu nhập đều được chi tiêu, mặc dù thông thường người ta hy vọng mọi người sẽ tiết kiệm một ít thu nhập.
Phương pháp tiếp cận thu nhập nội sinh được rút ra từ lý thuyết vi mô về hàm tiêu dùng – một lý thuyết về cơ bản cho rằng hộ gia đình lựa chọn giữa hàng hoá và của cải, trong đó cả hai đều có ích lợi cận biên dương, nhưng tỷ lệ thay thế cận biên giữa tiêu dùng và của cài giảm dần. Lý thuyết này không “lý giải” tại sao nhất thiết phải đưa của cải vào hàm tiêu dùng cá nhân, mà chỉ cho rằng của cải là khoản dự trữ để đối phó với tương lai bất định, chứ không phục vụ cho tiêu dùng tiềm tàng trong tương lai.