Cảm nhận vẻ đẹp sông Hương ở trong lòng thành phố Huế

Cùng tìm hiểu vẻ đẹp của dòng sông Hương qua bài phân tích vẻ đẹp của dòng sông Hương trong lòng thành phố Huế qua bài viết dưới đây.

1. Dàn ý cảm nhận vẻ đẹp sông Hương ở trong lòng thành phố Huế:

Mở bài: giới thiệu tác giả, tác phẩm

Thân bài:

Dòng sông tự nhiên

Thượng nguồn:

Như “bản anh hùng ca của rừng già” “rầm rộ dưới bóng cây”, “dữ dội vượt ghềnh thác”; đôi khi dịu dàng say đắm dưới hàng dặm hoa đỗ vũ rực rỡ…”

“Cô gái khổng lồ”: phóng khoáng, hoang dã, phóng khoáng, trong sáng, dũng cảm, bản năng mạnh mẽ

Vẻ đẹp dịu dàng và trí tuệ “mẹ phù sa của nền văn hiến nước nhà”.

Sông Hương từ thượng nguồn đến Huế:

Dòng sông Hương “như người con gái đẹp ngủ trong mộng…” được đánh thức bởi tiếng gọi tình yêu, mở đầu cho hành trình gian nan “đi tìm ý thức” của Huế, lần đầu tiên đến với một mối tình đơn phương rất liều lĩnh ra tay và tích cực “đi trong tiếng vọng Trường Sơn”.

Sông Hương có dòng chảy chậm rãi, “mềm như lụa” (gợi nhớ hình ảnh sông Đà như “mái tóc trữ tình”).

Từ ngã ba Tuần đến chân đồi Thiên Mụ: mang dáng vẻ trầm mặc khi chảy qua các lăng tẩm, đổi hướng liên tục.

Từ chân núi Thiên Mụ đến Huế: “đón đầu”, “vẽ một đường thẳng” để tìm đúng đường về.

Đối diện với Huế, sông Hương không gặp ngay Huế mà “cúi đầu… yêu” như một cô gái e ấp, thẹn thùng.

Trong lòng Huế

Tác giả so sánh sông Hương với những dòng sông nổi tiếng trên thế giới, sông Hương chỉ thuộc về một thành phố, giống như một người con gái thủy chung.

Dòng sông Hương mang đến cho Huế một vẻ đẹp cổ kính, mộc mạc: “ánh thuyền câu… cổ kính” trôi chầm chậm như mặt hồ.

Cô gái đắm say trong tình yêu khi ở bên người mình yêu, cô gái có biệt tài “đánh đàn trong đêm khuya”.

Chia tay Huế với biển:

Như một cô gái lưu luyến, thủy chung nói lời chia tay với người yêu.

Tác giả chủ yếu cảm nhận vẻ đẹp của sông Hương từ góc nhìn của tình yêu, khiến sông Hương hiện lên như một người con gái chung thủy hết lòng vì tình yêu.

Dòng sông lịch sử

Dòng sông Hương là chứng nhân lịch sử của Huế và đất nước: “Rực rỡ kinh thành Phú Xuân anh hùng của Nguyễn Huệ”, chứng kiến những mất mát đau thương của các cuộc khởi nghĩa thế kỷ 19,…

Sông Hương với tư cách là một công dân có tinh thần trách nhiệm sâu sắc với đất nước: “biết xả thân để làm nên chiến thắng”.

Là người con gái anh hùng: gắn bó với Huế qua bao trận thư hùng thời Trung Cổ, cho đến Cách mạng Tháng Tám,…

Dòng sông văn hóa

Sông Hương là “mẹ phù sa của nền văn hiến nước nhà”: tất cả ca nhạc Huế, âm nhạc theo suốt cuộc đời nàng Kiều, tứ đại danh lam đều được sinh ra trên sông Hương.

Là người tài nữ đánh đàn trong đêm thanh vắng: không bao giờ lặp lại trong cảm hứng thi ca

Kết bài: đánh giá lại giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật.

2. Những bài phân tích sông Hương ở trong lòng thành phố hay nhất:

2.1. Bài mẫu 1 – Bài phân tích sông Hương ở trong lòng thành phố hay nhất:

Cuối cùng, sông Hương đã đến được thành phố của nó, dòng sông có một vẻ đẹp độc đáo. Sông Hương như một vũ điệu chậm đầy cảm xúc của xứ Huế. Dòng chảy của sông khác với các dòng sông khác. Có lẽ vì quá yêu thành phố của mình nên sông Hương muốn nhìn thành phố của mình lâu hơn trước khi rời xa nó. Đó là tình cảm của sông Hương với Huế hay tình yêu đặc biệt mà Hoàng Phủ Ngọc Tường dành cho sông Hương và Huế. Sông Hương như người tài nữ thổi sáo trong đêm khuya.

Viết về dòng sông Hương giữa lòng thành phố Huế, tác giả không quên nét đẹp văn hóa gắn liền với dòng sông thơ mộng. Ở góc độ âm nhạc, tác giả gọi sông Hương là người tài nữ đánh đàn. Sông Hương được ví như người tình dịu dàng, thủy chung. Ngòi bút của tác giả đã thực sự thăng hoa khi vẽ nên những hình ảnh ấn tượng, cảm nhận tinh tế, những liên tưởng, so sánh đẹp đến bất ngờ, thú vị, thể hiện tình yêu tha thiết với dòng sông.

Đó là những nét bút “nhẹ nhàng, trìu mến, thiết tha”: “chiếc cầu  trắng giữa trời, nhỏ như trăng non”, sông Hương “uốn một cánh cung hiền hòa về cồn cát”, “vâng”, vòng cung ấy làm cho dòng sông mềm mại như tiếng “ừ” vô thanh của tình yêu, “nghìn cánh hoa trôi” làm cho dòng sông thêm lộng lẫy, dòng sông chùn lại như có tiếng “đu đưa” sẵn sàng rời xa thành phố…” Đúng đến câu thơ của Thu Bồn: “Con sông dùng dằng, con sông không chảy Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu”.

2.2. Bài mẫu 2 – Bài phân tích sông Hương ở trong lòng thành phố hay nhất:

Hoàng Phủ Ngọc Tường là tác giả thành công ở nhiều thể loại. Nguyễn Tuân – bậc thầy về vật lý trị liệu cho rằng, chữ ký của Hoàng Phủ Ngọc Tường rất ánh lửa. Điểm sáng trong sáng tác của ông nằm ở sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ và chất trữ tình, lập luận sắc bén và tư duy đa chiều được tổng hợp từ vốn kiến thức triết học, văn hóa, lịch sử phong phú. Lịch sử, địa lý… Tất cả được thể hiện qua lối viết nội tâm, súc tích, văn phong tâm huyết và tài hoa. Bút kí Ai đã đặt tên cho dòng sông? Tác phẩm sáng tác vào năm 1981 là một trong những tác phẩm tiêu biểu vừa thể hiện vẻ đẹp kỳ thú của sông Hương vừa thể hiện tài năng, sự uyên bác của cái tôi nhạy cảm, tinh tế và kiên định của Hoàng Phủ Ngọc Tường say mê vẻ đẹp của quê hương, đất nước.

Ai đã đặt tên cho dòng sông? Đó là một lối viết rất tự do và phóng khoáng. Suy cho cùng, sức hấp dẫn của tác phẩm này chính là cái tôi của Hoàng Phủ Ngọc Tường – một cái tôi tài hoa, có vốn văn hóa sâu rộng, tâm hồn nhạy cảm, tinh tế, ông đã cho người đọc một cái nhìn bao quát về thế giới. Về tương lai. chiêm ngưỡng một thực thể thẩm mỹ tuyệt vời do thiên nhiên ban tặng – đó là sông Hương xứ Huế với vẻ đẹp trù phú, lung linh, huyền ảo, nhất là đoạn chảy về đồng bằng đến ven thành phố Huế.

Đoạn miêu tả dòng sông Hương chảy xuôi từ đồng bằng ra ven thành Huế đã bộc lộ được sự tài hoa, sang trọng trong lối viết của tác giả. Người đọc khó có thể cưỡng lại sức hấp dẫn toát ra từ thủ pháp nhân hóa, từ việc sử dụng hàng loạt động từ để miêu tả dòng chảy sinh động qua các danh lam thắng cảnh xứ Huế.

Dễ dàng nhận thấy rằng sông Hương từ chân núi Kim Phụng liên tục đổi dòng chảy: lúc theo hướng Bắc Nam, lúc theo hướng Tây Bắc… dòng sông đã được tác giả trình bày. qua một cảm giác rất lạ, qua một cái nhìn thật đáng yêu khi Hoàng Phủ Ngọc Tường ngỡ đó là những đường cong mềm mại của người con gái. Nói cách khác, lộ trình của Hương Giang không thẳng tắp, không đơn điệu. Chúng ta không quên tác giả luôn so sánh sông Hương với hình ảnh một thiếu nữ, một thiếu nữ đến với Huế, hẹn hò với thành phố tương lai. Như vậy, những khúc quanh co không chỉ cho ta thấy những đường cong mềm mại của người con gái mà còn phảng phất chút gì đó như sự hèn nhát, chút ích kỷ khi đặt chân đến nơi đã hứa với người tình chung thủy. Đó là nơi sông Hương sẽ mãi mãi gắn liền với kinh thành.

Đoạn sông Hương này không quay cuồng, không nhộn nhịp nhưng dường như mây núi đã làm cho nó trở nên trầm tư, nghĩa là nó gợi cảm giác suy nghĩ sâu sắc. Sự chiêm nghiệm này được tác giả ví như một triết lý, như một bài thơ cổ – tác giả không so sánh với những gì cụ thể, dễ nhận biết mà với những gì xa vời, trừu tượng, mơ hồ để người ta nhìn thấy. thấy. như càng thêm chiêm nghiệm, suy nghĩ về vẻ đẹp độc đáo của một đoạn sông Hương.

Sông Hương khi chảy vào thành phố Huế thân yêu – có lẽ đây là đoạn văn tác giả nói về vẻ đẹp của dòng sông đẹp nhất, duyên dáng, trữ tình nhất. Từ chùa Thiên Mụ trở đi, sông Hương mang một vẻ đẹp khác. Tác giả đã nhìn thấy dòng sông Hương vui vẻ vươn mình giữa những bãi biển trong xanh. Chi tiết này làm ta nhớ đến những câu thơ Trong bài thơ Qua sông Đuống của Hoàng Cầm nói về dòng sông bỏ lửng giữa bờ xanh bãi mía, bờ dâu. Có lẽ đó cũng là nét đẹp chung ở nhiều dòng sông khác. Nhưng nếu như Hoàng Cầm chỉ gửi gắm những nỗi niềm thầm kín thì Hoàng Phủ Ngọc Tường nói rõ ràng rằng sông Hương vui hơn vì nó đã tìm được lối về đúng đắn. Niềm vui của dòng sông gợi cho ta niềm vui của con người, cuộc sống thanh bình của con người ở một vùng đất có bãi trong xanh, màu mỡ.

Ai đã đặt tên cho dòng sông của Hoàng Phủ Ngọc Tường là một áng văn xuôi đặc sắc và giàu chất thơ viết về sông Hương. Bằng tình yêu nồng nàn, say đắm và vốn hiểu biết sâu sắc về văn hóa, lịch sử, địa lý…, nhà văn đã để lại cho người đọc những ấn tượng sâu sắc về vẻ đẹp của dòng sông xứ Huế mộng mơ, đặc biệt là đoạn chảy trong vùng đồng bằng ra ngoại vi thành phố Huế. Hương Giang bề ngoài vốn đã đẹp, nhưng trong tác phẩm của mình, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã tô điểm cho dòng sông ấy đẹp hơn như một bức tranh, dịu dàng e ấp như một bản tình ca chậm rãi, hay dịu dàng cuốn hút như người tình giữa nhân gian. Tất cả những điều đó đã khơi dậy trong lòng người đọc niềm khao khát được đến với dòng sông Hương xứ Huế thơ mộng. Dòng sông quả thực là một tác phẩm nghệ thuật mà tạo hóa đã ban tặng cho con người.

3. Bài phân tích sông Hương ở trong lòng thành phố đạt điểm cao nhất:

Ngay từ khi đọc nhan đề, độc giả đã đặt ra câu hỏi: “Ai đã đặt tên cho dòng sông” – một câu hỏi mang dáng dấp rất thơ. Từ lúc ngẩn ngơ,  bao ấn tượng về vẻ đẹp của sông Hương sẽ ùa về trong tâm trí, khơi nguồn cho mạch cảm xúc viết về “vẻ đẹp” tự nhiên của dòng nước phẳng lặng chảy qua cố đô Huế. Vang lên lúc khác trong tác phẩm, câu hỏi trở thành một lời suy tư thầm lặng, khơi dậy vốn văn hóa tích lũy trong nhà văn và cũng đòi hỏi nó phải hiện diện trên trang giấy. Vậy đấy, chúng ta đang nói về những nguồn cảm hứng lớn lao đã đưa nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường đến và đi từ sông Hương, rồi hành trình vào lòng mỗi người đọc, đóng vai người truyền cảm để họ thể hiện tình yêu đất nước nồng nàn.

Sau khi làm nên “Bài ca của rừng xanh” và “rầm rộ dưới bóng cây đại thụ” ở đoạn đầu nguồn, anh trở thành “người đẹp ngủ trong hoa dại cánh đồng Châu Hóa” ở ngoại thành. thành phố. Ở Huế, sông Hương chính thức chảy vào thành phố Huế.

Về mặt địa lý, sông Hương mở ra Huế tại Cồn Gia Viên, uốn khúc và đổ vào thành phố Huế. Vận tốc của dòng sông giảm đáng kể do sự hiện diện của hai hòn đảo nhỏ và các nhánh mang nước đi khắp thành phố. Vì thế dòng sông chảy chầm chậm như mặt hồ phẳng lặng.

Dưới góc nhìn tài hoa và tâm huyết của Hoàng Phủ Ngọc Tường, sông Hương hiện ra với bộ mặt riêng. Dòng sông chảy theo hướng tây nam – đông bắc “ vẽ ra một nỗi niềm an yên” “như tìm đúng đường về”, như người con gái đã tìm được bến đỗ yêu thương, niềm vui và sự bình yên trong tâm hồn. Dáng người con gái ấy “mềm như lụa” vừa e ấp vừa mong manh. Cái nhìn ấy của Hoàng Phú không đơn thuần là cái nhìn quan sát, khám phá mà đó là cái nhìn say đắm của người con trai dành cho người con gái. Hai bên bờ sông có đủ cảnh đẹp: xa – gần, truyền thống – bình dị, sang trọng – mộc mạc của cuộc sống người lao động cần cù.

So với dòng sông ở Leningrad, dòng sông Neva, tác giả cảm thấy dòng sông hoài cổ và hiền hòa hơn. Bởi dòng chảy của sông Hương là nhịp điệu của tâm hồn, là nhịp sống chậm rãi, là những phút giây cùng sống, cùng cảm, cùng lắng nghe. Nhìn dòng sông đất nước em thêm yêu dòng sông quê hương. Tác giả đã thực sự trở thành người bạn tâm tình của sông Hương, hiểu được hào quang của nó. Theo tác giả, sông Hương đã thực sự “tâm lý” khi “chậm rãi, rất chậm rãi” đi qua kinh thành Huế, như muốn xoa dịu lòng người để không quá buồn về sự đổi thay vô thường của cuộc sống, về những đổi thay chóng mặt. thời gian trôi qua. Nước sông cố tình êm đềm để muốn những chiếc đèn lồng đêm rằm tháng bảy từ điện Hòn Chén chảy ngược về Huế “ngập ngừng như muốn ở lại”. Với dòng trôi rất riêng của mình, sông Hương nhắc nhở người ta rằng cuộc đời này còn nhiều điều đáng để lưu giữ. Rồi nữa, nếu không nhờ tác giả phát hiện ra bản giao hưởng trọn vẹn của sông Hương, thì ai biết được rằng sự chuyển mình đột ngột của sông Hương ngay sau khi chia tay Huế là vì một lý do rất tình cảm rất “người”. Suy cho cùng, nếu không có ý chí của tác giả, thì ý chí sông Hương đã không thể trở thành một “đối tượng của ý thức” đầy ấn tượng như thế!

Nếu nàng biết nói, sông Hương có thể nói đã an tâm chọn trang viết của Hoàng Phủ Ngọc Tường để hóa thân. Có lẽ chính người viết nhận ra và thấu hiểu niềm tin đó nên mỗi câu văn của ông đều có một sức hấp dẫn và ma lực lạ lùng. Đôi khi người đọc cảm thấy những lời trong văn bản không phải là lời của tác giả để miêu tả sông Hương, mà là những lời mà sông Hương đang hát. Những dòng thơ ấy trôi chảy rất tự nhiên, nếu có “duyên” thì “duyên” cũng là lẽ tự nhiên bởi chất giàu tình cảm vốn có trong nhân cách của người cầm bút. Thiên bút ký cho nhiều thông tin, nhưng đọc lên vẫn thấy tao nhã nhờ vậy. Nhiều kinh nghiệm của một đời cầm bút luôn gắn liền với con người, dân tộc, đất nước đã được đưa vào đây. Yêu sông Hương, nhưng tình yêu ấy không ngăn cản chúng ta yêu những dòng sông khác trên trái đất. Và ngược lại, thú vui quan sát những hình thù kỳ lạ của những dòng sông ở những vùng miền khác nhau cho ta một nỗi nhớ rất đặc biệt về dòng sông quê hương đã nuôi ta khôn lớn.

SOẠN HỢP ĐỒNG, ĐƠN, VĂN BẢN THEO YÊU CẦU CHỈ 500.000đ

--- Gọi ngay 1900.0191 ---

(Tư vấn Miễn phí - Hỗ trợ 24/7)

Công ty Luật LVN - Địa chỉ: Số 16B Nguyễn Thái Học, Yết Kiêu, Hà Đông, Hà Nội, Việt Nam

Gmail: luatlvn@gmail.com