Văn tự sự là văn kể chuyện, trình bày một chuỗi các sự việc nối tiếp và có liên hệ mật thiết với nhau, cuối mỗi bài văn luôn là những kết thúc có ý nghĩa về một phương diện nhất định trong cuộc sống.
Viết đoạn văn tự sự có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm là phần nội dung trong chương trình Ngữ văn lớp 8. Trong nội dung bài viết dưới đây chúng tôi sẽ chia sẻ đến các bạn học sinh một số đoạn văn mẫu có thể tham khảo trong quá trình làm bài tập.
Tự sự là gì?
– Tự sự hay kể chuyện là bất kỳ sự tường thuật nào để kết nối các sự kiện, trình bày cho người đọc hoặc người nghe bằng một chuỗi câu viết hoặc nói, hoặc một chuỗi hình ảnh,
– Văn tự sự là văn kể chuyện, trình bày một chuỗi các sự việc nối tiếp và có liên hệ mật thiết với nhau. Cuối mỗi bài văn luôn là những kết thúc có ý nghĩa về một phương diện nhất định trong cuộc sống.
– Mục đích chính của văn tự sự là giúp người đọc hiểu hơn về sự việc, sự vật, và con người trong mỗi câu chuyện. Từ đó, mang đến cho họ góc nhìn hoặc bài học hữu ích.
– Bố cục làm bài văn tự sự thường gồm 3 phần chính:
+ Mở bài: Giới thiệu sơ lược sự việc và nhân vật chính trong câu chuyện.
+ Thân bài: Trình bày diễn biến các sự việc theo một trình tự liền mạch và có mối liên kết mạch lạc với nhau. Trong đó, đan xen cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật hoặc người kể chuyện cho bài văn thêm sinh động.
+ Kết bài: Nêu phần kết truyện và bày tỏ thái độ cũng như ý nghĩa muốn truyền đạt của người kể đến đọc giả.
Trước khi Viết đoạn văn tự sự có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm cần hiểu được khái niệm tự sự và bố cục bài văn tự sự như trên.
Viết đoạn văn tự sự có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm- Mẫu 1
Sau những giờ học căng thẳng trên lớp hay khi có chuyện buồn, tôi chỉ mong trở về nhà thật nhanh để nhìn thấy người mẹ thân yêu của tôi. Với tôi, mẹ là người vô cùng quan trọng, chẳng ai có thể thay thế mẹ của tôi.
Mẹ tôi đã gần bốn mươi tuổi. Mẹ có dáng người thon thả, làn da mẹ màu dám nắng. Tóc mẹ dài đến ngang vai, màu hoe vàng. Mẹ có khuôn mặt phúc hậu. Khi nhìn gương mặt ấy tôi biết mẹ yêu tôi đến nhường nào.
Mẹ rất thích công việc của mình – nghề giáo viên. Mẹ làm nghề giáo viên nhưng mẹ khâu thêu áo rất đẹp. Tôi lớn lên được như bây giờ, đã biết khóc biết cười đúng cảm xúc của mình, tôi cười, mẹ cũng mỉm cười làm niềm vui của tôi nhân lên nhiều lần.
Khi tôi buồn, mẹ chia sẻ làm nỗi buồn của tôi vơi bớt đi. Mẹ luôn chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng tôi. Với tôi, mẹ là người phụ nữ hoàn mĩ nhất thế gian
Mẹ ơi! Mẹ là người mà con yêu thương nhất!
Cuộc đời con không thể không có mẹ, mẹ dạy cho con những điều hay để con có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng. Con sẽ học thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của mẹ. Con mong mẹ sẽ sống mãi bên con, con yêu mẹ lắm, mẹ của con!
Viết đoạn văn tự sự có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm- Mẫu 2
Trong cuộc sống thực tế chắc rằng ai cũng đã làm việc thiện chẳng qua là làm ít hay làm nhiều. Còn với tôi, tôi cũng đã làm rất nhiều việc tốt, nhưng sự việc mà tôi nhớ nhất là lúc tôi giúp một bà cụ sang đường giữa đông người và xe cộ đi lại.
Hôm ấy, vào một buổi trưa hè nóng nực, những tia nắng chói chang cháy bỏng chiếu rọi xuống mặt đất. Tan học, đôi đạp nhanh chân để về nhà để có thể ngồi trước cánh quạt quay vù vù, để uống những giọt nước mát xua tan đi bao cái ánh nắng cháy da cháy thịt.
Bỗng nhiên, từ xa tôi thấy một bà cụ đang đứng bên vệ đường, cụ giống bà ngoại tôi quá, lưng còng tay chống cái gậy, có lẽ bà đang chờ ai đó. Đến gần tôi càng thấy bà cụ càng đẹp lão, bà có khuôn mặt đầy phúc hậu, hiền từ, hằn rõ những nếp nhăn của tuổi già, bà có mái tóc trắng bạc, những sợi tóc trắng như cước.
Tôi nhìn hai bên đường, mọi người đều đang hối hả để về nhà khi cái nóng gay gắt đang bao trùm mọi cảnh vật, tôi dừng xe lại, tôi chạy đến bên bà và nói.
Bà ơi, để cháu giúp bà sang đường
Tôi nắm tay bà và vẫy tay xin nhường đường cho một đứa trẻ và một cụ già yếu ớt. Mọi người đang tấp nập bỗng như chậm lại, thế là tôi đã đưa bà cụ sang mé đường bên kia, Bà nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, nở nụ cười thân thương và nói.
Viết đoạn văn tự sự có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm- Mẫu 3
Tôi đang ngồi trong nhà thì nghe thấy tiếng lão Hạc, ông lão hàng xóm cách vách với nhà tôi, sang và bảo rằng lão đã bán cậu Vàng – con chó mà lão yêu quý nhất, cho Binh Tư. Lão đã cố làm ra điều vui vẻ lắm nhưng nhìn khuôn mặt lão, tôi biết lão đang đau khổ lắm.
Lão nói bằng cái giọng tỉnh bơ rằng người ta vừa mới đến bắt con chó xong nhưng khuôn mặt lão thì đau khổ, đôi mắt rưng rưng, đỏ hoe, nước mắt chỉ chực rơi xuống. Chao ôi là buồn. Tôi thấy thương cảm cho lão. Lão lương thiện quá! Và giờ, tôi cũng không còn cảm thấy tiếc năm cuốn sách của tôi như trước nữa, vì chứng kiến lão Hạc đau khổ, dằn vặt khi nỡ lừa một con chó, tôi tự thấy mình nhỏ bé và ích kỉ quá!