Chính sách tài khóa là công cụ cần thiết để điều hành chính sách kinh tế quốc dân, tác động mạnh mẽ đến các cân đối vĩ mô của nền kinh tế, tác động trực tiếp đến định hướng điều hành của hệ thống, ngân sách và hỗ trợ thúc đẩy tăng trưởng kinh tế bền vững.
1. Chính sách tài khóa là gì?
Chính sách tài khóa là việc chính phủ sử dụng thuế và chi tiêu để điều chỉnh mức chi tiêu chung của nền kinh tế Khi sản lượng thực tiễn của nền kinh tế chênh lệch quá xa hoặc quá xa so với sản lượng tiềm năng thì cần có tác động của chính sách tiền tệ để đưa nền kinh tế gần với mức sản lượng tiềm năng.
Theo cách tiếp cận của Keynes, vai trò trung tâm của chính phủ là chính sách tài khóa. Chính phủ sẽ sử dụng chính sách tài khóa với các công cụ khác nhau cho từng tình hình kinh tế cụ thể.
Giả sử nền kinh tế suy thoái và thất nghiệp. Các doanh nghiệp tư nhân không muốn đầu tư nhiều hơn và người tiêu dùng không muốn chi tiền. Tổng cầu rất thấp. Khi này chính phủ muốn mở rộng tổng cầu thì phải tăng chi tiêu hoặc cắt giảm thuế để tăng mức chi tiêu của nền kinh tế. Trong mô hình số nhân trọn vẹn, tăng chi tiêu của chính phủ và giảm thuế sẽ dẫn đến sản lượng thực tiễn cao hơn và trở lại tình trạng toàn dụng lao động.
Ngược lại, khi nền kinh tế đang trong tình trạng phát triển quá mức, tăng trưởng cao, lạm phát gia tăng, chính phủ có thể giảm chi tiêu, tăng thuế để tổng cầu giảm sản lượng thực tiễn, từ đó làm giảm lạm phát.
Tuy nhiên, trên thực tiễn, chính sách tài khóa không diều hâu như vậy, đặc biệt là trong điều kiện kinh tế hiện tại.
2. Thực tiễn chính sách tài khóa
Trước khi thực sự triển khai chính sách tài khóa, chính phủ cần nghiên cứu nghiêm túc các vấn đề sau:
Thâm hụt sản lượng mục tiêu và thực tiễn của nền kinh tế
Cơ chế tự điều tiết của nền kinh tế mà không chịu sự chi phối của chính sách tài khóa.
Những hạn chế trong việc thực hiện chính sách tài khóa.
cơ chế tự điều tiết kinh tế
Thay đổi tự động trong hệ thống thuế: Các hệ thống thuế hiện đại bao gồm thuế thu nhập lũy tiến đối với thu nhập cá nhân và lợi nhuận doanh nghiệp. Khi thu nhập quốc dân tăng thì thuế cũng tăng, ngược lại khi thu nhập quốc dân giảm thì thuế cũng giảm. Mặc dù chính phủ chưa cần điều chỉnh mức thuế. Hệ thống thuế hoạt động như một bộ tự ổn định, với các điều chỉnh tự động nhanh chóng và mạnh mẽ.
Hệ thống bảo hiểm: bao gồm bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp và các khoản chuyển giao xã hội khác. Hệ thống rất nhạy cảm. Họ có thể nhận trợ cấp khi bị mất hoặc mất việc, nghỉ hưu hoặc bị bệnh. Khi có việc làm, họ phải trừ tiền bảo hiểm. Do đó, khi suy thoái xảy ra, người lao động thất nghiệp nhưng được trợ cấp thu nhập, làm tăng tổng cầu và tăng sản lượng. Khi nền kinh tế đang bùng nổ, thu nhập tăng lên, phí bảo hiểm làm giảm thu nhập và làm giảm tổng cầu, do đó sản lượng giảm. Vì vậy, hệ thống bảo hiểm luôn có tác động tiêu cực đến chu kỳ kinh doanh.
3. Chính sách tài khóa và vấn đề thâm hụt ngân sách
Ngân sách quốc gia là tổng kế hoạch thu chi hàng năm của chính phủ. Bao gồm kế hoạch thu (chủ yếu từ thuế), kế hoạch chi ngân sách quốc gia.
Gọi B là số dư ngân sách B = T – G.
Nếu B > 0 thặng dư ngân sách
Nếu B < 0 thâm hụt ngân sách
Nếu B = 0 ngân sách cân bằng.
Lý thuyết tài chính hiện đại cho rằng ngân sách nhà nước không nhất thiết phải cân đối hàng tháng và hàng năm. Vấn đề đặt ra là quản lý thu chi thế nào để thâm hụt ngân sách không quá lớn và dai dẳng.
Thâm hụt ngân sách thực tiễn: Là sự chênh lệch giữa chi tiêu thực tiễn và thu nhập thực tiễn trong một khoảng thời gian nhất định.
Thâm hụt ngân sách cơ cấu: Là mức thâm hụt được tính toán khi nền kinh tế hoạt động ở mức sản lượng tiềm năng.
Thâm hụt ngân sách theo chu kỳ: Thâm hụt ngân sách thụ động do tính chất chu kỳ của nền kinh tế. Thâm hụt chu kỳ bằng hiệu số giữa thâm hụt thực tiễn và thâm hụt cơ cấu.
Trong ba loại thâm hụt trên, thâm hụt cơ cấu phản ánh hiệu quả chủ quan của các chính sách tài khóa như chính sách thuế, chính sách phúc lợi, chính sách bảo hiểm.
Chính sách tài khóa cùng hướng và chính sách tài khóa ngược hướng
Mức thu nhập hoặc sản lượng thấp hơn sản lượng tiềm năng sẽ dẫn đến thâm hụt ngân sách. Ngược lại, đối với bất kỳ mức sản lượng nào lớn hơn sản lượng tiềm năng, ngân sách thặng dư. Ngân sách cân bằng chỉ khi mức sản lượng bằng sản lượng tiềm năng.
Chính sách tài khóa tương tự
Nếu mục tiêu của chính phủ là luôn đạt được ngân sách cân bằng bất kể sản lượng thay đổi thế nào thì chính sách đó được gọi là chính sách tài khóa một chiều.
Khi đó, nếu nền kinh tế suy thoái, ngân sách sẽ bị thâm hụt, và để cân bằng ngân sách, chính phủ cần cắt giảm chi tiêu hoặc tăng thuế, hoặc cả hai. Đổi lại, chi tiêu của chính phủ ít hơn dẫn đến sản lượng thấp hơn, do đó suy thoái kinh tế trở nên tồi tệ hơn.
đảo ngược chính sách tài khóa
Nếu mục tiêu của chính phủ là giữ cho nền kinh tế ở mức sản lượng tiềm năng toàn dụng nhân công, thì chính phủ phải theo đuổi chính sách tài khóa nghịch đảo với chu kỳ kinh doanh. Hồi đó, khi nền kinh tế suy thoái, để tăng sản lượng gần với tiềm năng, chính phủ phải chi nhiều hơn hoặc cắt giảm thuế, hoặc cả hai. Kết quả là ngân sách đã thâm hụt lại càng thâm hụt hơn.
Việc chính phủ sử dụng chính sách tài khóa thuận hay nghịch với chu kỳ kinh tế là tùy thuộc vào điều kiện kinh tế cụ thể của từng quốc gia, từng thời kỳ.