Cảm nhận khổ thơ cuối bài Vội vàng của Xuân Diệu hay nhất

Nhằm giúp các bạn học sinh có nhiều kiến thức và nắm vững nội dung bài học, bài viết dưới đây chúng minh gửi đến bạn đọc bài viết Cảm nhận khổ thơ cuối bài Vội vàng của Xuân Diệu hay nhất. Cùng tham khảo nhé.

1. Dàn ý Cảm nhận khổ thơ cuối bài Vội vàng của Xuân Diệu hay nhất:

1.1. Mở bài:

– Giới thiệu về tác giả, tác phẩm:

Xuân Diệu là một trong những cây đại thụ của nền thơ ca Việt Nam, được mệnh danh là “ông hoàng” của những bài thơ tình say đắm.

+ Bài thơ Vắng vàng là một tác phẩm rất tiêu biểu của Xuân Diệu, nó nói lên tiếng lòng của một trái tim đang khao khát, say đắm với cái lẽ sống muôn đời.

– Biểu hiện nội dung khổ thơ cuối: Thể hiện khát vọng sống, khát vọng yêu, sức nóng, hối hả của cuộc sống được cảm nhận qua các giác quan cơ thể tinh tế, sâu sắc.

1.2. Thân bài:

* Luận điểm 1: Bức tranh thiên nhiên lại hiện ra

– Hình ảnh mây, gió, nước, bướm, cây cỏ… hiện lên với sức sống căng tràn, tươi mới

=> Sự “mở rộng” của cuộc đời tạo nên tác giả như tham lam “muốn ôm lấy” mọi thứ.

– “đi nào”: câu cảm thán thể hiện sự tận hưởng thiên nhiên, thời gian, cuộc sống

=> Khát khao sống, khao khát được yêu.

* Luận điểm 2: Biểu hiện của lối sống vàng son, vội vàng, cuồng nhiệt.

Câu thơ “Ta muốn ôm” chỉ có ba chữ được đặt ở vị trí đặc biệt: giữa dòng.

-> Hình ảnh một cái tôi đầy tham lam, đứng giữa thế gian, dang tay, dang rộng tầm tay để ôm lấy tất cả, trao tặng tất cả, gom vào lòng mình muôn vàn cảnh đẹp trinh nguyên của thế gian này. ham muốn vô biên của nó.

– Từ ôm đến lại gần, nói chuyện, đau khổ, đau khổ…

– Nhiều cảm giác: say, no, đầy…

-> Mọi thứ diễn ra với cường độ cao, trong tâm thế say mê, choáng ngợp

– Sử dụng nhiều điệp từ: ta (5 lần), và (3 lần), đối (3 lần

=> Nhà thơ muốn ôm và giữ chặt cuộc sống trong vòng tay vì sợ đánh mất nó, muốn tận hưởng cuộc sống đó trong những cảm xúc nồng nàn nhất, khám phá nhiều nhất, thưởng thức những gì ngon nhất, ngon nhất của sự vật. sống: mây trôi, gió lượn, cánh bướm với tình, nước, cỏ cây.

=> Cuộc chiến vàng son, hối hả, nhiệt huyết đến với cuộc đời thi nhân.

* Luận điểm 3: Cảm nhận của tác giả qua các giác quan của cơ thể.

– Tác giả cảm nhận cuộc sống, thiên nhiên qua thị giác, khứu giác, cảm giác,…

+ Thị giác: sự vuốt ve của thiên nhiên

+ Khứu giác: cảm nhận mùi hương vẻ đẹp của thiên nhiê

+ Thính giác: cảm nhận âm thanh của thiên nhiên

– Tác giả thưởng thức bằng tất cả các giác quan rồi lịm đi trong ngây ngất: “Ta muốn hờn dỗi”

->Tình yêu nồng nàn, say đắm của tác giả.

* Nét nghệ thuật

– Giọng thơ yêu đời dồn dập vào từng câu, từng chữ.

– Câu văn ngắn đan xen linh hoạt, nhịp thơ nhanh, mạnh

– Hàng loạt ám chỉ, ám chỉ hỗn loạn hả hê, công kíc

1.3. Kết luận:

– Nêu ý nghĩa của khổ thơ cuối đối với tác phẩm.

– Cảm nhận của bản thân.

2. Cảm nhận khổ thơ cuối bài Vội vàng của Xuân Diệu hay nhất:

Xuân Diệu được mệnh danh là ông hoàng thơ tình Việt Nam, “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới” (Hoài Thanh). Anh đến với thơ đương đại bằng một sức sống mới, nguồn cảm xúc mới, thể hiện một quan niệm sống mới, một quan niệm mộng mơ độc đáo và những cách tân nghệ thuật táo bạo. Nằm trong tuyển tập “Thơ”, “Vội vàng” là bài thơ tiêu biểu cho nhịp chiến đấu vàng son, ma quỷ của Xuân Diệu.

Là một người yêu đời, ham sống, ngang tàng, trong bất kỳ hoàn cảnh nào Xuân Diệu cũng không bao giờ bỏ cuộc, vẫn bám lấy sự sống. Với thái độ sống “không biết chán”, Xuân Diệu đã có cách giải quyết tích cực khi ước níu kéo mùa xuân không thành. Sau khi từ biệt, tạm biệt sống vội, sống nóng, Xuân Diệu cho rằng mình có thể biến xác sống thành chiến tranh vàng son có lý do thiết thực. Với nhà thơ, sống tích cực không chỉ đơn giản là sống vội vã mà còn là sống với cường độ cao nhất: “Sống hết lòng, hết sức, hết mình”:

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn;

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng

Cho chuếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi

– Hỡi xuân hồng! Ta muốn cắn vào ngươi”

Mở đầu khổ thơ cuối là câu thơ ba chữ được tách ra đặt ở giữa khổ thơ. Câu thơ làm nổi bật hình ảnh một cái tôi tham lam dang rộng vòng tay để ôm trọn, ôm ấp, ôm trọn lấy tất cả cuộc đời mong manh, dịu dàng đang mở ra trước mắt. Điệp ngữ “tôi muốn” được lặp lại với mật độ dày đặc ở những câu sau. Khát khao được hưởng cuộc sống không nhung lụa ngày càng dâng trào với những đam mê ngày càng nồng nàn, cháy bỏng trong trái tim tham lam, yêu đời của Xuân Diệu. Đại từ nhân xưng “tôi” đột ngột chuyển thành “tôi”. Trước sự bao la rộng lớn của vũ trụ, nhà thơ có cần phải xưng tôi không? Hay nhà thơ ở đây đang bày tỏ khát vọng của nhiều kẻ, những kẻ phản bội, lay động nhiều người muốn sống phiêu bạt, sống tận hưởng từng phút giây nên phải xưng “tôi”?

Bị mê hoặc bởi thiên nhiên và cảnh vật, Xuân Diệu muốn tận hưởng thiên nhiên và cuộc sống. Tất nhiên, với tấm lòng non xanh, thiên nhiên và sự sống mà Xuân Diệu khao khát phải là thiên nhiên giữa tươi xanh, phải là sự sống mới chớm nở, phải là mùa xuân căng tràn, nồng nàn. Điều đó có nghĩa là Xuân Diệu tham lam, ham hưởng thụ tất cả những gì tốt đẹp nhất của cuộc đời. Cô gái xuân mà Xuân Diệu đắm say đã cạn sức trẻ trung duyên dáng, rạng ngời xuân sắc, đắm say trong tình xuân. Đến với thiên nhiên, đến với mùa xuân như đến với vấn đề tình yêu tuyệt vời của mình, nhà thơ yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống.

Hàng loạt động từ mạnh theo thứ tự tăng dần xuất hiện trong các dòng thơ: “ôm”, “đít”, “say”, “thu”, “cắn” là biểu hiện của tình yêu ngày càng nồng nàn. Ôm chọn quấn, chặt, nói đam mê và cực đoan là sai. Xuân Diệu tận hưởng thiên nhiên như tận hưởng tình yêu. Hình ảnh “thu trong hôn nhiều” rất Tây. Bên cạnh đó là câu thơ thừa “và”: “còn nước, còn cây, còn cỏ”. Sự lặp lại tưởng như thừa là một sáng tạo rất hiện đại của Xuân Diệu. Sự lặp lại liên tục từ “và” trong một dòng thơ truyền đến người đọc một cảm xúc háo hức, say đắm của một chàng trai đang yêu trước người tình say đắm của mình.

Xuân Diệu tận hưởng một cuộc sống mộng mơ kéo dài như tận hưởng tình yêu và phải đạt đến độ no, đã no, chế độ thử thách. Đó là làm thuê, làm bậy, yêu chết mê chết mệt:

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi

Xuân Diệu hiện ra là một gã say và si tình thực sự. Hàng loạt điệp từ “đối” liên tục lặp lại những cung bậc cảm xúc về tình yêu say đắm, sự tàn sát vô bờ bến, mục đích cuối cùng. Những lời yêu thương cháy bỏng không thể đè nén trong lòng, thầm thì trong lòng mà vang lên thành tiếng, đối thoại trực tiếp: “Mưa xuân hồng, ta muốn trêu ngươi!”. Đọc câu thơ, ta tưởng như nhà thơ đang muốn gào thét cho cả thế giới, vũ trụ hiểu được niềm đam mê cháy bỏng của mình. Ôm, thơ thẩn, nói chuyện, phụng phịu không đủ, không cần, no, sàng chưa say. Nhưng vui buồn có, phải tận hưởng bằng cả tâm hồn, bằng cả trái tim đam mê, tham lam của mình.

Ở đây, như để bày tỏ niềm đam mê thiết tha vô bờ bến của mình với cuộc sống, Xuân Diệu đã sử dụng yếu tố phi lý, phi thực tế. Bởi vậy mới có câu thơ: “Chém xuân hồng muốn mắng chửi!” trở thành một trong những vần điệu độc đáo, táo bạo nhất trong thơ ca hiện đại. Cùng với “Tháng thương như kề môi”, Xuân Diệu đã làm một cuộc cách mạng lớn trong thơ ca, trở thành người mới nhất trong các nhà thơ mới.

“Bằng những cảm hứng mới, tình yêu và tuổi trẻ, dù vui hay buồn, Xuân Diệu đều ru người trẻ bằng giọng yêu đời, dạt dào tình yêu”. Và câu thơ cuối cùng trong bài “Vội vàng” là một trong những đoạn thơ tiêu biểu với giọng đằm thắm nhất. Đọc bài thơ, ta như nghe thấy giọng nói, hơi thở, nhịp tim bồng bềnh trong lòng người bác sĩ. Qua bài thơ ta thấy được phần nào cuộc sống sôi nổi, thiết tha của Xuân Diệu. Đồng thời, ta cũng thấy được một thông điệp vô cùng ý nghĩa và sâu sắc của Xuân Diệu: Hãy sống vì vàng, hãy sống hết mình trong những khoảnh khắc tươi đẹp nhưng mong manh của tuổi trẻ, khi thời gian trôi đi. theo cả thanh xuân và tuổi trẻ, cả ước mơ và khát vọng.

3. Cảm nhận khổ thơ cuối bài Vội vàng của Xuân Diệu ý nghĩa nhất:

Thời gian thực không bao giờ phụ lòng người, con người thì nhỏ bé nhưng khát vọng lại rất lớn, càng yêu cuộc sống và con người, con người càng thanh thản khi nhận ra quy luật khắc nghiệt của tự nhiên. Là một nhà thơ mới có nhãn quan tinh tế và trái tim dễ xiêu lòng nhưng cũng đầy sợ hãi – Xuân Diệu, hơn ai hết, luôn vĩnh biệt dòng chảy của thời gian và tuổi trẻ. Có lẽ vì thế mà nhà thơ luôn sống tranh giành vàng son, sống vội vàng và yêu say đắm. Bài thơ Vắng vàng, được coi là châm ngôn sống của Xuân Diệu, cũng là tác phẩm thể hiện cái tôi hồn hậu trong cảm xúc và nhiều khám phá mới trong hình ảnh thơ. Trong đó, khổ thơ cuối với nhịp điệu nhanh, mạnh như lời kết cho châm ngôn sống của ông.

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi !”

Ông hoàng thơ tình Xuân Diệu luôn khao khát sống, sống vội, sống trong chiến tranh. Nếu khổ thơ đầu và khổ thơ thứ hai là tình yêu say đắm với sự luyến tiếc chia tay thì khổ thơ cuối lại là câu trả lời cho câu hỏi: Sống một chút vàng là như thế nào. Điệp ngữ “mau đi” như một lời thôi thúc khi tác giả nhận ra rằng vẫn còn đó để yêu và sống trọn vẹn với tuổi trẻ cho đến phút cuối cùng. Phải! “Mùa chưa xế chiều”, mùa xuân còn đó, người đang yêu đậm đà, sao phải nghĩ nhiều đến sự chia ly để làm mòn niềm vui hiện tại. Vì thế, Xuân Diệu Nằm tỉnh dậy và nhịp thơ trở lại nồng nàn say đắm.

Điệp từ “Tôi muốn” tạo thành một kết cấu truyện đều đặn, vội vã như thúc giục mỗi người hãy trân trọng tuổi trẻ của mình, hãy làm những việc mà chỉ tuổi trẻ mới làm được, và trước hết là đắm say với thiên nhiên địa đàng, với tình yêu của mùa xuân. Ngoài ra còn có các động từ chỉ tâm trạng: ôm, nheo mắt, nói, ị, diễn tả cảm giác thèm khát và khao khát được hưởng thụ đến tham lam. Những động từ này có một sự tiến triển rõ ràng trong mong muốn. Ban đầu chỉ là cái ôm nhẹ nhàng nhưng đủ độ thèm muốn, phải lắc thật mạnh mới cảm nhận được tình yêu. Khi gần nhà thơ say, liệt kê, tất cả vào mình và cuối cùng hành động mạnh nhất là sai trái, như muốn chiếm hữu làm của riêng.

Ở những câu thơ sau, Xuân Diệu sử dụng phép điệp ngữ kết hợp với tính từ “không cần, cuồng, đầy” để khẳng định tâm trạng của một con người luôn hòa mình với thiên nhiên, cuộc đời. Để cuộc đời hóa thân thành tâm hồn, tâm hồn ngập tràn yêu thương là chưa đủ.

Sự cộng hưởng của điệp từ “và” tạo nên sự rộng lớn, bao trùm như chính lòng tham của nhà thơ muốn ôm lấy tất cả. Bài thơ co lại trong sự biến thái từ cái tôi cá nhân nhỏ bé thành cái tôi chung. Nhà thơ đi từ khát vọng cá nhân đến mong muốn có được một cuộc sông tươi đẹp và hiến thân cho vũ trụ, đất trời. “Xuân hồng em muốn yêu người” thể thơ mới lạ, đậm chất trữ tình. Những tình cảm được cụ thể hóa bằng hành động cũng là lẽ phải trong trái tim của nhà thơ đang yêu điên cuồng.

Câu thơ cuối bài thơ kết hợp với những sáng tạo độc đáo trong cách dùng từ, đặt câu. Nhà thơ bộc lộ quan điểm sống của mình cũng là quan điểm chung của tuổi trẻ: Sống là phải biết tận hưởng và yêu cuộc sống, nhưng cũng phải biết cống hiến và trân trọng những điều tốt đẹp mà cuộc đời ban tặng.

Theo dõi chúng tôi trênDuong Gia FacebookDuong Gia FacebookDuong Gia TiktokDuong Gia TiktokDuong Gia YoutubeDuong Gia YoutubeDuong Gia GoogleDuong Gia Google
5/5(1
bình chọn
)

SOẠN HỢP ĐỒNG, ĐƠN, VĂN BẢN THEO YÊU CẦU CHỈ 500.000đ

--- Gọi ngay 1900.0191 ---

(Tư vấn Miễn phí - Hỗ trợ 24/7)

Công ty Luật LVN - Địa chỉ: Số 16B Nguyễn Thái Học, Yết Kiêu, Hà Đông, Hà Nội, Việt Nam

Gmail: luatlvn@gmail.com