Nhằm giúp các bạn học sinh có nhiều kiến thức và nắm vững nội dung bài học, bài viết dưới đây chúng minh gửi đến bạn đọc bài viết Phân tích tác phẩm Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang hay chọn lọc. Cùng tham khảo nhé.
1. Dàn ý Phân tích Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang:
1.1. Mở bài:
Giới thiệu tác giả:
– Dipho là nhà văn người Anh, ông nổi tiếng là một nhà văn, một nhà chính trị với ngòi bút của mình Dipho đã chiến đấu để bảo vệ công lý.
– Dipho đã để lại cho nền văn học Anh và thế giới nhiều tác phẩm lớn và nổi tiếng.
Tác phẩm: Robinson Crusoe là một tiểu thuyết hay để lại trong lòng người đọc trên thế giới nhiều cảm xúc. Đặc biệt, đoạn trích “Robinson trên đảo hoang” là đoạn trích gây xúc động bởi sức sống mãnh liệt tiềm ẩn trong con người. Sức mạnh của con người có thể giúp họ chiến thắng số phận và thiên nhiên.
1.2. Thân bài:
a) Luận điểm 1: Chân dung nhân vật Rô-bin-xơn đầy nét đặc sắc:
– Mở đầu đoạn trích, nhân vật Rô-bin-xơn được phác họa với vẻ ngoài khác lạ khi phải sống một mình trên hoang đảo.
– Một người đàn ông có phong cách thời trang cực lạ, dị thường, tất cả đều bằng da dê, rất bất ngờ về sự thô sơ:
+ Áo làm bằng da dê, áo rất ngắn và chỉ về sau
+ Quần da dê dài đến đùi
->Quần áo của Robinson đều do chính tay anh tạo ra với mục đích chính là để sinh tồn, chống lại khí hậu khắc nghiệt.
=> Robinson đã sống 15 năm giữa đảo hoang, nhưng khó khăn không làm mất đi khiếu hài hước của anh, anh là thủ lĩnh giữa “vương quốc” của mình.
b) Luận điểm 2: Cuộc sống gian khổ của Rô-bin-xơn sau nhiều năm sống trên hoang đảo:
– Ngoại hình của Robinson sau nhiều năm sống trên đảo
+ Trên mặt có bộ ria mép “mọc dài hơn khuôn bàn tay” khiến tổng thể khuôn mặt và phong cách vô cùng dị hợm
+ Đi đâu anh cũng mang theo rất nhiều đồ lặt vặt như đạo cụ, liệt, v.v
+ Tự soi xét và tự hài lòng.
=> Có thể thấy nhân vật Robinson đã phải trải qua muôn vàn khó khăn thử thách, một cuộc đời đầy cay đắng, cô đơn và buồn tủi khi chỉ có một mình ở đảo hoang, không có trang thiết bị hiện đại. tuyệt vời, không có bạn bè hoặc người thân.
c) Luận điểm 3: Ý chí sinh tồn và tinh thần hoang dã của Rô-bin-xơn:
– Chủ nhân đã thuần chủng dê rừng, tự sản xuất những trang bị cần thiết cho mình để có thể sinh tồn ngoài đảo hoang.
– Việc tự trang bị những vật dụng tối thiểu giúp khắc phục khó khăn, đảm bảo nhu cầu thiết yếu trong thiên nhiên hoang dã (đỡ, gạt tàn, thuốc súng, đạn, súng, dù).
+ Chiếc áo ngực cạp cao có miếng da che sau gáy để che nắng, che mưa vì “không gì hại bằng nước mưa thấm qua áo vào da”.
+ Đeo đai 1 bên là giường nhỏ, 1 bên là giường nhỏ
+ Dưới cánh tay trái là hai túi da dê, thuốc súng và đạ
+ Ba lô, súng trên vai
+ Chiếc ô trên đầu cũng làm bằng da dê khô, trông xấu xí.
-> Sống trong muôn vàn gian khó, ngoại vật là con người có nghị lực phi thường, Rô-bin-xơn cũng tỏ ra lạc quan.
=> Bức chân dung tự thể hiện sức sáng tạo, bản lĩnh, ý chí và nghị lực phi thường của Rô-bin-xơn trong cuộc sống một mình đối mặt với muôn vàn khó khăn, nơi đảo hoang đầy thao thức. .
1.3. Kết luận:
– Nêu giá trị nội dung: Đoạn trích “Robinson trên đảo hoang” như một khúc ca ca ngợi sức sống uổng phí của con người trong khó khăn, thử thách, dù ở hoàn cảnh nào con người cũng có thể vượt qua. mọi khó khăn để vươn lên làm chủ thiên nhiên.
– Đặc sắc nghệ thuật: Nghệ thuật khắc họa chân dung nhân vật; tường thuật, tường thuật, thuyết minh đứng đầu; Ngôn ngữ, giọng điệu kể tự nhiên, hài hước, hóm hỉnh.
– Mở rộng: Rô-bin-xơn là tấm gương sáng về ý chí, nghị lực, tinh thần lạc quan trong cuộc sống và là bài học chiến thắng vẻ vang nhất của con người chiến thắng chính mình.
Xem thêm: Tóm tắt Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang: Bố cục và nội dung chính
2. Phân tích tác phẩm Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang hay chọn lọc:
Trước hết, hãy xem đánh giá của tác giả về ngoại hình cũng như trang phục của nhân vật Rô-bin-xơn được tác giả khắc họa như thế nào. “Tôi khoác thêm chiếc áo ngoài để tướng cao có thể làm bất cứ hình thù nào bằng da đê, có mảnh da rủ xuống sau gáy, vừa để che nắng, vừa để che mưa nắng trên cổ. .” Kết quả là một sự thật đã được tạo ra, vì vậy nó nên mỉm cười từ phía người đọc và có lẽ chính người tạo ra phải quan tâm đến tác dụng và công dụng của chiếc mũ này. Không chỉ mũ, mà áo, quần, “giày” cũng được làm bằng da – thứ trang phục ấy không còn chút dấu tích nào của đời sống văn minh.
Robinson nhìn lại chính mình, lộ ra từ đầu đến chân tất cả sự vụng về, vẻ ngông nghênh, bằng lòng với sự hào phóng của hòn đảo đối với anh em mình. người chị đáng quý. Nhưng có lẽ điều hài lòng hiện lên sau lời kể đó là tất cả đều do chính sức lao động, công sức và sự khéo léo của anh tạo ra để tạo ra những sản phẩm độc nhất vô nhị ở Việt Nam này. Ở đây, chúng ta thấy nhân vật, một mình trên đảo hoang với sữa tươi cho bữa sáng, bữa ăn hàng ngày gồm bánh mì, bánh bột gạo tẻ, thịt, đê, trứng rùa, bơ và pho mát; Tráng miệng thì có trái cây, đặc biệt là nho tươi, nho khô, thiết kế cũng xuất sắc không kém các khách sạn bình dân ở các thành phố lớn.
Cuộc sống buồn tẻ gần ba chục năm không làm ông mất đi khiếu hài hước khi ông kể: “Tôi không có hơi thở nên có giày, nhưng tôi đã tự làm cho mình một đôi, biết gọi là gì, giống ủng, bọc. quanh chân và buộc hai bên…”. Thông thường, trong một bức tranh chân dung, Khuôn mặt là phần quan trọng nhất mà họa sĩ quan tâm đầu tiên, sau đó mới đến trang phục và các thứ khác. Nhưng trong chuỗi nó được tác giả xếp cuối cùng và cũng được dành cho rất ít đường nét, trên khuôn mặt của Robinson không có gì đặc biệt ngoại trừ bộ ria mép, chúng ta không biết các bộ phận khác nhau như mắt và mũi.
Robinson là người Anh, thuyền của anh ta dạt vào một bờ biển xích đạo. Anh ta sống một mình trong khoảng thời gian mười năm trên một hòn đảo hoang vắng. Tất cả những điều đó làm nên một hình tượng nhân vật Robin được tác giả khắc họa hết sức sinh động và nổi lên là linh hồn của một kẻ lừa đảo nơi hoang dã. Cuộc đời của Robin rất khó khăn, cơ cực nhưng khi khắc họa chân dung ông không hề dịu đi những từ buồn bã hay nhọc nhằn mà cả bài thơ chỉ toát lên sự hài hước vui vẻ của con người này. Đằng sau nụ cười thoáng qua câu chuyện, có thể hình dung ra quyết tâm, ý chí của một con người có ý chí vươn lên. Bao nhiêu trăn trở, tính toán từ “sáng tạo” để thích nghi với hoàn cảnh, khẳng định bản năng sinh tồn mạnh mẽ của con người qua câu chuyện của Rô-bin-xơn. Chiếc áo khoác da kỳ dị trùm kín cổ, bởi “không có gì tai hại hơn nước mưa thấm vào da”.
Công việc bận rộn với những vật dụng không thể tách rời để đáp ứng những nhu cầu tối thiểu cũng là cách để anh vượt qua cảm giác buồn chán thường đến với những người cô đơn. Ông không những đối lập với tự nhiên mà còn thể hiện rõ lập trường của người làm chủ, buộc tự nhiên phải phục tùng. Không chỉ vậy, qua những chi tiết anh miêu tả về bản thân, chúng ta hiểu rằng Robinson đã vượt qua chính mình.
Nhân vật “tôi” kể câu chuyện của chính mình. Một giọng trầm, đôi khi phảng phất nét buồn, đôi khi hóm hỉnh. Một trang đời ngoại đắng cay với phút giây “sáng chuẩn” của dung nhan hoàng gia. Nguy cơ phải trả giá của một tuổi trẻ cô đơn và khó khăn. Robinson xuất hiện với tất cả sức mạnh của con người. Anh khẳng định và cho mọi người thấy một bài học: Dám sống phải biết. cách sống ; Hãy sống mạnh mẽ, dũng cảm và sáng tạo trong mọi hoàn cảnh.
Phân đoạn Rô-bin-xơn trên đảo hoang giúp ta thấy được một con người Rô-bin-xơn hiện lên là một người rất có nghị lực. Tác phẩm cũng dạy cho chúng ta một bài học phải cố gắng bám trụ vững vàng để có cuộc sống ngày càng tươi đẹp hơn.
Xem thêm: Soạn bài Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang: Tác giả và tác phẩm?
3. Tóm tắt Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang:
“Robinson trên đảo hoang” là câu chuyện kể về chàng thanh niên tên Robinson, một người có sở thích đi buôn cống, trong một lần đi công tác đã bị đắm tàu và trở thành người sống sót duy nhất trong nhóm. Anh bị lạc trên một hòn đảo hoang và phải sống sót ở đây một mình. Mặc dù rất khó khăn, mệt mỏi và cô đơn, nhưng Robinson đã cố gắng sống một cuộc sống hạnh phúc, làm người và luôn mong được trở về quê hương.
Sau khi sống trên đảo hoang gần mười năm, Robinson đã vẽ bức chân dung của mình và tiết lộ những khó khăn mà anh gặp phải khi sống một mình trên đảo. Ở anh có vẻ đẹp của tinh thần lao động, sự yêu đời, lạc quan và nghị lực sống mãnh liệt
Vào năm thứ mười tám, khi biết rằng mình không phải là cư dân duy nhất của hòn đảo, anh ấy đã cứu được một người Mỹ gốc Phi tên là Friday (do anh ấy tặng). Cả hai cũng giải cứu thêm hai người Tây Ban Nha, thủy thủ đoàn và đóng một chiếc thuyền trở về Anh; kết thúc hành trình cô độc suốt 28 năm. Ông sống hạnh phúc bên vợ và 3 người con đến cuối đời.
Xem thêm: Phân tích nhân vật Rô-bin-xơn hay nhất kèm dàn ý chi tiết