Điều 113 quy định quyền lợi của người lao động về tạm ứng tiền lương ngày nghỉ hằng năm và thanh toán tiền tàu xe, tiền lương những ngày đi đường nghỉ hằng năm.
1. Khái niệm tạm ứng tiền lương, tiền tàu xe đi đường ngày nghỉ hằng năm
“- Khi nghỉ hằng năm, người lao động được tạm ứng trước một khoản tiền ít nhất bằng tiền lương của những ngày nghỉ.
– Tiền tàu xe và tiền lương những ngày đi đường do hai bên thỏa thuận.
Đối với người lao động miền xuôi làm việc ở vùng cao, vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo và người lao động ở vùng cao, vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo làm việc ở miền xuôi thì được người sử dụng lao động thanh toán tiền tàu xe và tiền lương những ngày đi đường”.
Tạm ứng tền lương, tiền tàu xe
2. Bình luận và phân tích vấn đề tạm ứng tiền lương, tiền tàu xe đi đường ngày nghỉ hằng năm
Điều 113 quy định quyền lợi của người lao động về tạm ứng tiền lương ngày nghỉ hằng năm và thanh toán tiền tàu xe, tiền lương những ngày đi đường nghỉ hằng năm.
Khoản 1 Điều này quy định về tạm ứng tiền lương cho người lao động khi nghỉ hằng năm như vậy là hợp lý, vì xuất phát từ quy định ngày nghỉ hàng năm có hưởng lương, và bởi tiền lương nhằm mục đích quan trọng là đảm bảo đời sống của người lao động trong những ngày nghỉ. Mức tạm ứng, cũng như quy định trước đây, là phù hợp với nhu cầu của người lao động và trách nhiệm bảo đảm của người sử dụng lao động.
Cũng như quy định trước đây, đoạn 1 khoản 2 quy định các bên tự thỏa thuận tiền tàu xe và tiền lương những ngày đi đường. Quy định này phù hợp với bản chất quan hệ lao động hợp đồng và nhu cầu các bên. Song, ở đoạn 2 khoản 2 (mới bổ sung) quy định: “Đối với người lao động miền xuôi làm việc ở vùng cao, vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo và người lao động ở vùng cao, vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo làm việc ở miền xuôi thì được người sử dụng lao động thanh toán tiền tàu xe và tiền lương những ngày đi đường” lại không hợp lý.
Bởi lẽ, quy định này tuy có tính đến các yếu tố về điều kiện làm việc ở vùng cao, vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo nhằm ưu tiên đối với người lao động, nhưng việc quá chú trọng đến quyền lợi của người lao động mà chưa tính đến khả năng chi trả của đơn vị sử dụng lao động khi hằng năm phải bảo đảm thêm khoản tiền này cho người lao động. Điều đó vô hình trung đã trở thành rào cản trong việc tuyển dụng lao động
. Người sử dụng lao động, nhất là người sử dụng lao động ở miền xuôi, sẽ nói “không” với tuyển dụng những người lao động ở vùng cao, vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo, và vì thế đã làm hạn chế cơ hội việc làm, quyền lợi khác của người lao động. Có thể quy định này “xuất phát từ tiền lệ là công nhân, viên chức nhà nước đi nghỉ hằng năm thì được thanh toán tiền tàu xe và tiền lương những ngày đi đường. Lệ này đặt ra một phần do lỗi quản ý bao cấp, một phần do Nhà nước điều động, cuối cùng đều do ngân sách nhà nước chi. Nay thực hiện chế độ hợp đồng lao động, mọi chi phí đều do người sử dụng lao động gánh chịu, nên các bên phải tự thương lượng trước trong hợp đồng lao động”.
Vì thế, nhìn khách quan thì việc quy định người sử dụng lao động phải thanh toán tiền tàu xe và tiền lương những ngày đi đường nghỉ hằng năm cho người lao động trong trường hợp này dường như là không phù hợp với cơ chế thị trường và thiếu tính khả thi.
Trong trường hợp cần tư vấn thêm, bạn có thể liên hệ với Luật sư của Luật LVN Group qua TỔNG ĐÀI TƯ VẤN LUẬT MIỄN PHÍ 1900.0191 để được tư vấn.