Cảm nhận khi đến Viện bảo tàng tham quan các chứng tích chiến tranh? Suy nghĩ của bản thân sau khi đến thăm viện bảo tàng?
Như bác Hồ đã từng nói “dân ta phải biết sử ta”, hiểu được đạo lý đơn giản đấy tôi từng ngày cùng với niềm yêu thích đơn thuần của mình tìm hiểu và bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với tấm lòng yêu nước của các thế hệ cha anh đi trước. Từ đó cố gắng học tập và rèn luyện để trở thành một công dân có ích cho đất nước. Sau khi được tham quan bảo tang chứng tích chiến tranh, được nhìn lại những hiện vật của chiến tranh tôi lại càng thêm yêu lịch sử nước ta, tôi hiểu được rằng dù chiến tranh ở Việt Nam đã lùi xa vào quá khứ nhưng những tàn tích do chiến tranh để lại vẫn còn mãi với thời gian. Qua buổi tham quan thì tôi đúc rút ra được một số điều như sau:
Dịch vụ LVN Group tư vấn pháp luật qua điện thoại: 1900.0191
1. Cảm nhận khi đến Viện bảo tàng tham quan các chứng tích chiến tranh:
Tại bảo tàng chứng tích chiến tranh các hiện vật, chứng tích, các bức ảnh được trưng bày cho thấy sự khốc liệt của chiến tranh và tinh thần kiên cường, bất khuất của dân tộc Việt Nam. Bất kỳ ai khi đến nơi này đều có thể cảm nhận được như mình đang đứng giữa chiến tranh đau thương thời kỳ đó.
Sự bày biện, trang trí những bức ảnh, tư liệu ở bảo tàng là minh chứng rõ ràng nhất cho sự dã man, tàn độc của quân đội Mỹ. Những kiểu tra tấn, tàn sát thông qua tư liệu bất cứ ai cũng phải rùng mình. Những trận thảm sát người dân được phản ánh đầy đủ, sắc nét. Trận càn quét trong vòng một giờ vào ngày 25/09/1969 tại ấp 5 – xã Thạch Phong – Thạch Phú – Bến Tre quân Mỹ đã cắt cổ ông Bùi Văn Vát và bà Bùi Thị Cảnh rồi kéo ba em bé là cháu nội của ông bà đang ẩn nấp tại ống cống, đâm chết hai cháu, mổ bụng một cháu. Những hình ảnh xác người chồng chất bên bờ ruộng vào ngày Mỹ tổ chức càn quét thảm sát Sơn Mỹ – Quảng Ngãi. Quân Mỹ giết hơn năm trăm người bất kể người già, phụ nữ mang thai hay trẻ nhỏ không có khả năng tự vệ.
Tôi có thể thấy được, quân lực Mỹ di chuyển đến hầm trú ẩn của gia đình khác giết chết mười lăm người, trong đó có ba phụ nữ mang thai. Họ bị giết bằng những phương thức kinh hoàng như mổ bụng, moi gan, cắt đầu, kéo xác rồi cả những hình ảnh tra tấn khủng khiếp nhất cũng được tái hiện một cách rõ nét.
Rồi là những hình ảnh về chiến dịch “lê máy chém đi khắp miền Nam” tàn sát cán bộ cách mạng và người dân vô tội rồi những hình ảnh tên Mỹ ác ôn cầm xác người chiến sỹ không còn lành lặn, lính Mỹ hãnh diện chụp ảnh bên đống xác dân thường nằm còng keo, bê bết máu.
Chiếc máy chém sắc lạnh gợi những nỗi ám ảnh nặng nề cho người thăm. “Chuồng cọp”, “địa ngục trần gian” được phục chế theo mô hình ở nhà tù Côn Đảo được tái hiện chân thực, phản ánh đầy đủ sự dã man, tàn ác tra tấn các chiến sỹ cộng sản của bọn tàn ác.
Mỹ ngụy áp dụng những biện pháp tra tấn chiến sỹ cộng sản hết sức tàn độc. Mỗi ngăn chuồng cọp dài 2,7 mét, rộng 1,5 mét và cao 3 mét. Mùa nóng nhốt từ 5 tới 14 người, ngược lại mùa lạnh chúng tách ra để lại 1 đến 2 người chân bị còng vào cột sắt.
Chiến tranh là sự mất mát, sự hi sinh của người dân, thế nhưng họ vẫn vùng lên để giữ tấc đất, tấc vàng của quê hương, kiên cường bất khuất, nhất quyết không từ bỏ, không lùi bước. Tôi chợt thấy đau lòng khi nhìn vào những bức tranh thể hiện những hình ảnh cô bé Kim Phúc trần truồng gào thét trên đường quê mịt mù khói sương với vết phỏng bom napal của Mỹ tứa máu trộn đất, phủ khắp toàn thân.
Ăn uống, tắm giặt, tiểu tiện đều trong không gian nhỏ bé và ngột ngạt đó. Bị đầy đọa trong chuồng cọp, sức khỏe của họ suy sụp rất nhanh, không chuồng nào không có người hy sinh vì kiệt sức, bệnh tật rồi hàng loạt bức hình dội bom, tàn phá khắp các miền quê được tái hiện, gây cảm giác đau lòng, buồn bã cho người xem.
Rắc vôi bột cho người tù ngạt thở, cưa chân, đóng đinh vào đầu, khoét óc, giỏ nước làm buốt óc, thông màng nhĩ, luộc người vào chảo dầu, nước sôi làm tróc da, lột xương, cho uống nước xà phòng, đá vào bụng, mạn sườn để người tù nôn ra máu,…
Những hình ảnh bom dội tàn phá khắp các miền quê từ Nam ra Bắc, giết chết biết bao nhiêu là người già, trẻ em vô tội, có những trận bom dội hủy diệt cả những ngôi trường nơi trẻ em đang học, tàn phá làng mạc quê hương. Nhìn những hình ảnh đấy mới thấy đau long làm sao, hóa ra chiến tranh đã từng khốc liệt đến thế, từng đau thương đến thế, tất cả những nỗi đau ấy lần lượt cứ đổ lên đầu của nhân dân ta.
Ngày 04/09/1975 Nhà trưng bày tội ác Mỹ – Ngụy được mở cửa phục vụ công chúng. Sau đó, Nhà trưng bày tội ác Mỹ – Ngụy được đổi tên thành nhà trưng bày Tội ác Chiến tranh xâm lược (ngày 10/11/1990). Để lưu lại những chứng tích anh hùng của nhân dân Việt Nam trong cuộc đấu tranh chống các thế lực xâm lược, đồng thời để tố cáo những tội ác và nêu bật những hậu quả tàn khốc của cuộc chiến tranh xâm lược, trước khi trở thành Bảo tàng Chứng tích chiến tranh (ngày 04/07/1995).
Ngày 02/08/1964, lợi dụng sự kiện Vịnh Bắc Bộ để quân Mỹ đổ bộ vào Việt Nam. Từ tháng 01 đến tháng 12 năm 1965, số lượng quân Mỹ đã từ 23 nghìn lên 180 nghìn.Vào thời điểm những năm 1969 – 1970, làn sóng phản đối cuộc chiến của quân Mỹ tại Việt Nam dâng cao không những ở bản thân Mỹ mà còn lan rộng ra toàn thế giới. Thường dân đã chết trong một buổi sáng, trong đó có 182 phụ nữ với 17 người đang mang thai, 173 trẻ em với 56 trẻ em sơ sinh đến 5 tháng tuổi, 60 cụ già trên 60 tuổi.
Từ năm 1961, chúng đã sử dụng nhiều loại chất độc hóa học: chất khai quang, chất diệt cỏ một số chất chứa chất độc màu da cam dioxin. Những hình ảnh đó cứ hiện mãi lên trong tâm trí tôi dù đã ra về.
Mọi nỗ lực của họ bỗng như gió cuốc đi khi một sự kiện xảy ra trước đó được phanh phui . Chính quyền Mỹ đang ra sức xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
Ngày 30/04/1975, khi chiếc xe tăng lịch sử húc đổ cánh cửa Dinh Độc Lập, vào đúng 11 giờ 30 phút, lá cờ giải phóng của Việt Nam đã tung bay phấp phới tại đây. Từ đây chính thức đánh dấu thất bại đầu tiên trong lịch sử của Mỹ, đó chính là thất bại tại Việt Nam.
Thông qua chuyến đi tham quan một số bảo tàng còn lưu giữ lại những hình ảnh, những đồ vật,.. liên quan trong các cuộc chiến tranh ở Việt Nam Dù bảo tang chứng tích chiến tranh chỉ là minh họa lại, hoặc nhiều hơn là còn giữ lại một số đồ đạc, hình ảnh còn sót vẫn khiến tôi cảm nhận sâu sắc được sự khốc liệt, tội ác, hậu quả chiến tranh của các thế lực xâm lược đã gây ra cho người dân Việt Nam. Từ đó để thấy được từ trong nghiệt ngã, đớn đau về cả tinh thần lẫn thể xác là sự khát khao, ý chí kiên cường vươn lên, hướng tới hòa bình ngày càng mãnh liệt.
Chúng tôi tới thăm Viện bảo tàng Chứng tích Chiến tranh. Bảo tàng là một sự diễn đạt lịch sử trực tiếp về chặng đường tiến tới nền độc lập của Việt Nam – một chặng đường đẫm máu đầy những chết chóc và bom mìn kéo dài gần hết cả thế kỷ 20 và được bắt đầu với cuộc chiến chống lại sự xâm lược của người Pháp. “Việt Nam có quyền được hưởng tự do và độc lập”
Bảo tàng chứng tích chiến tranh nằm ở số 28 Đường Võ Văn Tần – Thành phố Hồ Chí Minh. Đây là địa chỉ duy nhất của Việt Nam nằm trong hệ thống bảo tàng hòa bình Thế giới. Từ năm 1995, theo ước tính bảo tàng này đón khoảng hơn 26 nghìn lượt khách. Cho tới hiện nay con số này đã lên tới hơn 400 nghìn lượt. Bảo tàng trưng bày những hiện vật, mô hình mô phỏng cũng như những hậu quả và di chứng nặng nề mà các cuộc chiến trong lịch sử để lại.
2. Suy nghĩ của bản thân sau khi đến thăm viện bảo tàng:
Ngay từ những bài học lịch sử đầu tiên mà tôi được học cũng đã phần nào tôi cảm nhận được sự mất mát mà chiến tranh mang lại cho nhân dân ta, cho đất nước ta. Tội ác của đế quốc Mỹ để lại trên đất nước chúng ta những hình ảnh, nhưng tàng chứng hãi hùng, khủng khiếp về việc tra tấn dã man, tàn sát, ném bom, rải thuốc diệt cỏ, chất làm rụng lá cây, giết chết con người, những người Việt vô tội bị thảm sát,…Nhưng nỗi đau đấy như được thấu rõ hơn khi được bước chân đến bảo tang chứng tích chiến tranh này, những hình ảnh chất độc màu da cam, các loại bệnh tật, dị tật bẩm sinh và cả ung thư; những tác động và biến chứng của chất độc màu da cam gây kích ứng da và các bệnh ngoài da, rối loạn thần kinh, gây sẩy thai, bệnh tiểu đường type 2, dị tật bẩm sinh cho đời sau, gây các bệnh ung thư, bệnh Hodgkin, bệnh bạch cầu,… cứ hiện lên một cách rõ ràng ngay trước mắt. À thì ra, những thứ mà chiến tranh mang lại cho chúng ta chỉ có thế. Chiến tranh Việt Nam đã trôi qua hơn 35 năm nhưng nó để lại nhiều quá khứ buồn đau và đầy tự hào cho dân tộc Việt Nam. Đây cũng là một quá khứ đáng hổ thẹn cho đế quốc Mỹ. Đối với thế giới, chiến tranh là một căn bệnh của nhân loại – một căn bệnh chết người và hết sức dai dẳng.
Những người phải hứng chịu hậu quả nặng nề nhất là quân đội cũng như người dân Việt nam tuy nhiên chính những người lính Mỹ trong chiến tranh Việt Nam cũng chịu tác hại của chất độc màu da cam do tiếp xúc..
Họ được chăm sóc sức khỏe, bồi thường thiệt hại do việc tiếp xúc với chất độc màu da cam, bên cạnh đó chương trình còn hỗ trợ con cái của các cựu chiến binh khi sinh ra bị dị tật, chăm sóc y tế và giáo dục đặc biệt. Binh lính Mỹ được bồi thường và hưởng những chính sách đặc biệt do tác hại của chất độc màu da cam gây ra, còn những người lính và nhân dân Việt Nam lại chưa thực sự được đền bù xứng đáng.
Hòa bình, tự do, hạnh phúc có lẽ là ba từ mà tôi có thể nói với chính bản thân mình về cuộc sống của mình hiện tại, tôi hay đúng hơn là phần lớn những người dân Việt Nam hiện nay đặc biệt là thế hệ trẻ chúng ta đang được sống một cuộc sống bình yên, tự do và tràn đầy niềm vui trong cuộc sống.
Và chúng ta có vẻ như đang dần quên đi để có được bình yên như ngày hôm nay dân tộc chúng ta, bao thế hệ ông bà cha ông chúng ta đã phải trải qua một cuộc chiến đẫm máu, biết bao sự hy sinh quên mình. Một cuộc chiến được xây dựng bởi máu, bởi lòng đoàn kết và bởi một khao khát tự do mãnh liệt mà thế hệ trước với mong muốn giành lại một bầu trời tự do cho thế hệ con em mai sau.
Chúng ta, những con dân Việt Nam đã và đang được sinh sống trong bình yên và tự do, nhưng hãy luôn ghi nhớ rằng chúng ta thật may mắn vì những điều mà chúng ta có được ngày hôm nay được đánh đổi bởi xương máu của bao anh hình dân tộc đã đứng lên chống thực dân đô hộ để trao cho chúng ta những giây phút bình yên này, hãy luôn ghi nhớ và mang lòng biết ơn đối với biết bao nhiêu thế hệ cha anh đã hy sinh cùng với lòng biết ơn đó chúng ta những thế hệ trẻ – tương lai của nước nhà cần không ngừng nỗ lực, phấn đấu góp sức lực nhỏ bé của bản thân xây dựng đất nước để đất nước sánh cùng “các cường quốc năm châu”.