Tầm quan trọng của cuộc thi? Bài mẫu 1 Bài viết dự thi kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu? Bài mẫu 2 Bài viết dự thi kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu? Bài mẫu 3 Bài viết dự thi kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu? Bài mẫu 4 Bài viết dự thi kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu? Bài mẫu 5 Bài viết dự thi kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu?
Cuộc thi viết về mái trường thầy cô là cuộc thi mang đầy ý nghĩa. Đây là cơ hội để cho học sinh, sinh viên trên toàn quốc bày tỏ sự tôn trọng, kính mến của mình dành cho những người đã có công lao trong việc dạy dỗ mình. Đồng thời, đây cũng là dịp để thể hiện nét đẹp văn hóa của Việt Nam. Bài viết dưới đây sẽ tổng hợp những bài dự thi kỉ niệm sâu sắc về thầy cô, mái trường xuất sắc nhất, bạn đọc cùng tham khảo.
1. Tầm quan trọng của cuộc thi:
Cuộc thi viết bài kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mếm yêu được phát động đã có sức lan tỏa đến khắp mọi nơi trên tổ quốc. Đó như cơ hội để toàn thể người dân Việt Nam bày tỏ tấm lòng hiếu kính đến thầy cô – những người không có ơn sinh nhưng có ơn dưỡng. Phát động cuộc thi này chính là nhân dịp để giáo dục truyền thống “tôn sư trọng đạo”. Đây là cơ hội để các em dâng lên thầy cô những “bó hoa tươi thắm” kết bằng tấm lòng, sự kính trọng của mình đến với thầy cô giáo.
2. Bài mẫu 1 Bài viết dự thi kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu:
Dẫu biết rằng…
Những viên phấn tròn rồi cũng hóa thành bụi bay đi
Và vết hằn thời gian sẽ rẽ phân hai…màu tóc
Nhưng…
điều lớn lao mà Cô giữ được
Là niềm tin lặng lẽ lớn từng ngày
Là ước mơ khiêm nhường như…hạt giống vậy…!
Mái trường – ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất trong cuộc đời mỗi con người. Nhưng những ký ức của tuổi trẻ, những ký ức đẹp đẽ và huy hoàng nhất của tuổi học trò lại ùa về cùng ba năm cấp ba. Ở đó, thầy cô là cha, là mẹ; Bạn bè là những người anh em gắn bó mật thiết với nhau và cùng nhau tạo nên những kỷ niệm khó quên. Trong suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng về một người thầy nào đó, người đã để lại cho ta những kinh nghiệm suốt đời, nâng ta dậy từ chốn tăm tối, dạy ta không chỉ kiến thức mà còn cả lối sống, đạo lý làm người. hiện tại.
Tôi cũng vậy, trải qua hơn một chặng đường, cô Bích Hồng – người mẹ thứ hai đã chắp cánh cho chúng tôi trên đường đời vỏn vẹn ba năm cắp sách đến trường. Thời gian trôi nhanh quá phải không? Thời gian không dài nhưng cũng không ngắn, đủ để chúng tôi gắn kết và yêu thương… Mới một ngày tôi còn là học sinh lớp 10, được nhà trường phân công vào lớp, và trở thành một thành viên của lớp. A3, nhưng hôm nay tôi là học sinh lớp 11. Ngồi viết những lời tri ân đến cô, lòng tôi trào dâng bao cảm xúc. Tôi còn nhớ ngày nhận lớp, tôi được phân vào lớp 10A3.
A3 – một cái tên không mấy thiện cảm với tôi bởi trong suy nghĩ của tôi nói riêng và các bạn trong lớp nói chung, nhưng giờ đây chúng tôi đã là một gia đình rất thân thiết và đã xây nên một ngôi nhà lớn – A3K31. Và tôi biết nhờ có cô mà lớp chúng tôi đoàn kết, tôn trọng nhau hơn rất nhiều. Chúng em thật sự cảm thấy mình thật may mắn khi được học với cô, có được một cô giáo chủ nhiệm tận tâm và quan tâm đến học sinh như vậy.
Mới một năm thôi mà chúng em đã có biết bao kỉ niệm đáng nhớ. Khi cô đến lớp muộn, tán gẫu “buôn dưa” trong một số tiết học, hay tổ chức sinh nhật, phụ nữ Việt Nam, v.v. Chúng tôi biết rằng cô dành những “phần thưởng” đó đơn giản chỉ với mong muốn chúng tôi nhận ra và hoàn thiện bản thân. Chỉ còn chưa đầy hai năm nữa, chúng em sẽ bay vào thế giới với hành trang là những bài học cô dạy hay những lời chỉ bảo tận tình của cô. Có thể đôi khi chúng ta phạm lỗi, quá lười biếng và nhiều vi phạm nội quy khác như: không học bài cũ, không chú ý nghe giảng, không nhận khuyết điểm của bản thân, rồi không nhận ra. Mẹ buồn biết bao, nhưng có một điều chắc chắn là mẹ luôn sẵn sàng tha thứ, bỏ qua phần nào lỗi lầm cho những bồng bột đó.
Nhắc đến thầy cô giáo, người ta luôn hình dung đến sự ân cần, dịu dàng, sự dạy dỗ tận tình, tâm huyết và yêu trẻ. Riêng cô cũng không ngoại lệ, nhưng điều đặc biệt nhất là cô là một người rất cá tính và hiện đại. Cô ấy luôn có cách thu hút chúng tôi và chúng tôi không thể rời cô ấy một lúc nào. Cô vẫn giữ một nét đẹp truyền thống của một nhà giáo, không có sự thay đổi về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng không quên đặt vào đó một chút “cái tôi” cá nhân để học sinh nhớ mãi về hình tượng của cô.
Bỏ lỡ! Em biết thành tích xuất sắc của lớp trong năm qua là có công rất lớn của cô. Vì tôi biết cô coi cả lớp như gia đình thứ hai của mình. Cô là chủ gia đình, là người mẹ cần mẫn, nắng mưa, còn chúng tôi là những đứa con thơ hiếu động được cô nuôi nấng, chăm sóc, dạy dỗ nên người. Mẹ không ngại khó, không ngại khổ mà ngày ngày tháng ngày vẫn ở bên chúng con, chăm sóc, uốn nắn chúng con từ bước đi, dáng điệu, đến lời nói, cách ăn mặc…
Theo ý kiến riêng của tôi, cô ấy là một người rất khác. Cô ấy rất khác với những giáo viên khác trong trường. Vì hàng ngày đến lớp, cô không ăn mặc cầu kỳ, không tô son hay trang điểm nhưng tôi vẫn thấy cô xinh tươi, vui vẻ. Cô đẹp với vẻ giản dị nhưng quý phái của người phụ nữ Việt Nam. Những buổi lao động nặng nhọc, mệt mỏi, nắng nóng, cô vẫn đứng một chỗ chỉ tay cho chúng tôi. Nói như vậy không có nghĩa là cô sợ khổ, sợ bẩn mà mục đích ở đây là tạo cho chúng ta tính tự giác, siêng năng, chịu khó. Những lúc đó, chúng tôi phải cảm ơn cô ấy vì đã làm điều đó rất tốt.
Hơn một năm qua, được học với cô chủ nhiệm là một điều may mắn đối với em nói riêng và các bạn trong lớp nói chung bởi cô không chỉ trang bị kiến thức cho chúng em mà còn dạy chúng em cách làm người, cách nhìn cuộc sống. Cô luôn hướng chúng tôi đến những điều đúng đắn. Cô nói: “Muốn có một tập thể đoàn kết thì phải biết đoàn kết, thương yêu đùm bọc, chia sẻ với nhau khi người khác khó khăn, hoạn nạn…” Những điều cô dạy khiến chúng tôi không chỉ phát triển về thể chất. mà còn giàu tinh thần. Và những điều cô dạy tôi, tôi sẽ mãi ghi nhớ, coi đó là hành trang để tôi vững bước vào đời.
Tôi biết trong thời gian vừa qua, đã có lúc mẹ buồn vì chúng tôi. Vì đôi khi chúng ta còn lười học, một số bạn chưa chấp hành tốt luật an toàn giao thông, một số bạn nghỉ học không phép, bỏ giờ, vi phạm nội quy của Nhà trường…
Mong rằng cô sẽ chăm sóc lớp như cô đã làm hơn một năm qua để chúng em có một nền tảng vững chắc, để chúng em tự tin bước vào đời. Và em xin thay mặt các bạn trong lớp xin hứa với cô sẽ cố gắng hết sức, phấn đấu đạt kết quả tốt trong học tập và rèn luyện. Cảm ơn bạn đã cống hiến cho chúng tôi. Cảm ơn bạn đã cho chúng tôi một thời gian tuyệt vời như vậy. Cảm ơn cô đã là người mẹ thứ 2 của 39 em nhỏ A3K31, người đã gieo cho chúng em những ước mơ, hoài bão bởi “cây lớn ngay từ đầu là mầm nhỏ, cuộc đời mỗi người nếu không có thầy thì không thể lớn lên được”.
Cô Bích Hồng thân mến! Khi tôi ngồi viết những dòng chữ tri ân này tới cô cũng là lúc kỷ niệm 63 năm Ngày Quốc tế Hiến chương các Nhà giáo (20/11/1958 – 20/11/2021) đang đến gần. Vì vậy nhân ngày Nhà giáo Việt Nam năm nay, em xin gửi đến thầy lời tri ân sâu sắc và thân thương nhất. Con cầu chúc cô luôn mạnh khỏe, vui vẻ hạnh phúc bên gia đình và với chúng con. Chúc các bạn mỗi ngày đến trường là một ngày vui. Chúc thầy có nhiều thế hệ học sinh chăm ngoan, học giỏi.
Qua lời tri ân này em xin gửi đến cô lời cảm ơn chân thành nhất, cảm ơn cô đã quan tâm, giúp đỡ, dìu dắt chúng em nên người; cảm ơn cô đã đem đến cho chúng em những hồi ức đẹp nhất của tuổi học trò dù mới chỉ là hơn một Và từ đó, em cũng thay mặt cả lớp xin được cảm ơn các thấy cô giáo bộ môn giảng dạy ở lớp 11A3 đã đồng hành cùng chúng em, đã đồng cam cộng khổ vì chúng em trong suốt hơn một năm qua. Vậy nhân ngày lễ tết cổ truyền của thầy cô em cũng xin gửi đến thầy cô những lời tri ân tốt đẹp nhất. Em chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và thành công trên con đường mình đã chọn.
3. Bài mẫu 2 Bài viết dự thi kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu:
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, vậy là mười hai năm học cũng sắp trôi qua. Đứa trẻ ngày nào vẫn khóc đứng sau lưng mẹ trong ngày đầu tiên đến trường. Giờ đây đã đến lúc phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè và cũng là lúc phải tạm biệt cả hai chữ “học trò”.
Vậy đấy, thời gian đã trôi qua sẽ không bao giờ trở lại, ngần ấy năm gắn bó với “thầy và trò” đã để lại trong tôi biết bao kỉ niệm của một thời không thể nào quên. Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày 20/11 – Ngày Nhà giáo Việt Nam, cũng là ngày cuối cùng “tôi” của thời học sinh được về dưới mái trường thầy cô, bạn bè nơi đây dưới mái trường mang tên Trường THPT Chuyên năng khiếu. Lê Quý Đôn – ngôi nhà thứ hai mà tôi đã gắn bó.
Chợt những kí ức trong tôi chợt ùa về rõ nét hơn bao giờ hết, đưa tôi về những ngày còn là học sinh lớp 9. Nhớ ngày nào ngôi trường mang tên Lê Quý Đôn còn quá xa lạ với tôi. tôi, ngôi trường mơ ước của biết bao học sinh như tôi. Có lẽ ấn tượng đầu tiên về ngôi trường chuyên Lê Quý Đôn này chính là “con dốc” vừa dài vừa cao. Đã bao lần khi đứng dưới chân con dốc trường học tôi nhìn lên, nơi một chân trời mới sắp mở ra trước tầm mắt. Leo lên con dốc ấy, lần đầu tiên tôi đứng ở cổng trường nhìn vào trường, tôi đã hét thật to như để thỏa mãn niềm sung sướng, háo hức và tò mò về ngôi trường… Thực sự, trước khi trở thành một thành viên của nhà Lê Quý Đôn, Tôi đã có một tình yêu trọn vẹn cho ngôi trường này. Rồi cảm xúc vỡ òa khi biết mình đã trở thành một thành viên nhỏ của ngôi nhà chung. Có lẽ tôi nói lan man quá, nhưng có lẽ những kỉ niệm đầu tiên đến trường luôn là những kỉ niệm theo ta suốt cuộc đời. Kỷ niệm với ngôi trường này nhiều lắm kể không hết, thời gian tôi gắn bó với trường suốt thời tuổi trẻ cấp 3 còn nhiều hơn cả thời gian ở nhà. Ngôi trường gắn bó với tôi cả lúc vui lẫn lúc buồn. Là những ngày sớm tối học bài cùng bạn bè, nơi ăn chốn ở căng tin trường học. Đây là những ngày làm việc, nhiệm vụ ngày thường mệt mỏi. Đó là những ngày trời rét run nhưng mọi người vẫn cắp sách đến trường, bỏ ca tăng ca đến tám giờ tối. Còn đây những ngày mưa… Đâu đó trong tâm trí tôi những ngày rong ruổi khắp các ngóc ngách của ngôi trường như những nhà thám hiểm mở rộng tầm mắt đến những vùng đất mới. Rất nhiều, rất nhiều kỷ niệm ở đây.
“Một đời người – một dòng sông…
Ai là người canh giữ bờ biển,
“Muốn qua sông phải đi đò”
Đường đời muôn đời tùy người cho…”
(Người lái đò)
Nếu cha mẹ là người đã sinh ra ta và đưa ta đến với cuộc đời này, thì thầy cô chính là người cha, người mẹ thứ hai đã dạy dỗ ta kiến thức, truyền đạt cho ta bao điều hay lẽ phải về kỹ năng sống, giúp ta nên người. Đúng như lời thơ, mấy ai đi hết cuộc đời mà không có thầy, cô dìu dắt. Có mấy ai trưởng thành mà không trải qua thời học sinh, ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng bài.
Thầy cô – những người lái đò tận tâm với nghề, với từng lớp học trò. Làm sao con có thể lớn lên, trưởng thành được nếu không có thầy cô ở bên dạy dỗ, dìu dắt. Thầy cô như kim chỉ nam, ngọn hải đăng giúp chúng em định vị và tìm ra phương hướng khi lạc lối, lạc lối. Thầy cô như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của cuộc đời. Tiếng thầy cô say sưa giảng bài trên lớp vẫn còn vang vọng đâu đây. Sau đó là những nụ cười khi thấy học sinh của mình đạt điểm cao, đạt nhiều thành tích cao trong học tập, dần trưởng thành theo năm tháng. Rồi là những giọt nước mắt xót xa khi thấy học trò của mình bị điểm kém, không vâng lời, lười học,…” Thầy vẫn lặng lẽ ra đi sớm chiều Dòng đời cứ trôi êm đềm ngày qua ngày Thầy vẫn lặng lẽ ra về trong mưa, giọt mồ hôi ngày qua ngày trên trang giấy.” Dù con người chìm đắm trong những lo toan, toan tính chuyện cơm áo, danh lợi, mua bán cả tình cảm lẫn trí tuệ. “Tôi vẫn đang đứng trên bờ vực của giấc mơ của mình. Dẫu năm tháng dài gió mưa, ai còn nhớ ai quên con đò xưa… Dù năm tháng vô tình trôi, tóc xanh nay đã phai, năm ấy tôi vẫn đứng bên sân trường, nhìn em trong tôi đời, vẫn thế Khi trời mưa áo cũ vẫn mặc, thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi, có hay không mùa lá rơi, em đến như ngàn tia nắng soi bước đời anh. Đêm nay dù đếm hết sao trên trời, đếm hết lá thu, ngàn năm sao đếm hết công ơn thầy. Lời bài hát đã nói lên tất cả những gì cần nói,… Những người thầy với ước mơ và lòng yêu nghề luôn thực hiện trách nhiệm dạy dỗ học trò nên người. Mỗi lần nghe thầy giảng bài, thỉnh thoảng ngước nhìn khuôn mặt ấy, thấy từng ngày trôi qua trên khuôn mặt ấy đã có những nếp nhăn, mái tóc bạc theo năm tháng, tôi thấy buồn lạ thường. Có lẽ, chỉ có sự nỗ lực, chăm chỉ, lấy kết quả học tập của bản thân để đền đáp công ơn của thầy cô, cho những gì mà thầy cô đã cống hiến nửa đời người cho nghề dạy học. Ngày 20/11 đang đến gần, có lẽ nhiều người sẽ dành tặng cho thầy cô của mình những bó hoa to và lộng lẫy. Quà tặng đắt tiền. Hoặc những món đồ mua vội trong cửa hàng. Nhưng với tôi, không gì có thể thay thế được những lời chào hỏi, được ngồi cùng thầy cô kể về những kỉ niệm một thời bên nhau, bởi chỉ có những tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim mới chạm đến được trái tim. Một lần nữa em xin kính chúc quý thầy cô – những người lái đò tận tụy luôn mạnh khỏe, công tác tốt… để đưa học sinh qua sông.
Em phải cảm ơn, cảm ơn rất nhiều đến ngôi nhà Lê Quý Đôn và những người thầy, người cô đã hết lòng vì học trò bằng tình cảm trọn vẹn nhất. Có lẽ, mái trường và các thầy cô nơi đây là một mảnh ghép của cuộc đời tôi mà dù bao nhiêu thời gian đã trôi qua, phủi bụi và xóa nhòa đi tất cả, tình yêu với mái trường và mái trường. Giáo viên ở đây luôn đông đủ và đầy đủ.
4. Bài mẫu 3 Bài viết dự thi kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu:
Mái trường – Ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất trong cuộc đời mỗi người. Ở nơi đó, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bó như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó quên. Trong suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng về một thầy cô giáo nào đó. Những người để lại cho ta kinh nghiệm cả đời hoặc dạy ta nơi tăm tối, hay đơn giản là dạy ta bài học sâu sắc không thể nào quên. Tôi cũng vậy, suốt ba năm cấp 3, cô Hưng dạy văn là người tôi nhớ nhất. Viết về hình ảnh cô giáo từ thuở nhỏ, chúng ta đã được nhào nặn trong trí tưởng tượng, đó là cô giáo với mái tóc đen dài óng ả, được kẹp gọn gàng giản dị, da trắng, môi đỏ, luôn mặc áo dài. dáng đi yểu điệu thướt tha, nhẹ nhàng. Đối với tôi, đó chắc chắn là người thầy bước ra từ giấc mơ. Ngày đầu tiên bỡ ngỡ bước vào lớp 10, buổi đầu gặp mặt, cô bước vào lớp với cặp kính râm đen to tướng, chúng tôi hơi bối rối và bất ngờ, cô hóm hỉnh giải thích: “Đầu lớp, cô chào cả lớp. Giống như mafia vậy, xin lỗi, nhưng nếu tôi bỏ kính ra bây giờ, cả lớp sẽ không có ai học vì sợ và cười. Cô ấy bị ngã xe, cả lớp thông cảm cho cô ấy!” và kèm theo nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng phát hiện ra một điều rằng không phải cô giáo dạy văn nào cũng có giọng nói ngọt như mía lùi hay trong trẻo như chim hót. Giọng cô Hưng khá trầm và khàn, nhưng chúng tôi chưa bao giờ chán bài viết của cô. Ngày đầu tiên ấy, cô còn giới thiệu và kể vài câu chuyện vui về cái “tên giống tên con trai” của mình. Vậy là ngay buổi học mở đầu, cô đã hoàn toàn chiếm được cảm tình của bốn mươi lăm thành viên 10A3, đặc biệt là tôi, một tâm hồn đồng điệu. Nhắc đến thầy cô, người ta luôn hình dung đến sự ân cần, dịu dàng, chỉ bảo tận tình, nhiệt tình, yêu trẻ. Bà Hưng cũng không ngoại lệ. Nhưng điều đặc biệt nhất, cô ấy là một người rất cá tính và hiện đại. Cô ấy luôn có cách thu hút chúng tôi và chúng tôi không thể rời khỏi bài giảng của cô ấy dù chỉ một giây. Cô vẫn giữ những nét truyền thống của một nhà giáo, không lệch lạc về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng không quên đặt một chút cái tôi cá nhân của mình để học sinh nhớ mãi về cô. Ông nội tôi vốn là một nhà Nho dạy chữ Hán nên rất thích con cháu nối nghiệp ông. Mỗi lần về quê, anh thủ thỉ với tôi: “Làm thầy! Tôi chỉ mỉm cười và gật đầu trong im lặng.” Tôi yêu trẻ con nhưng nóng tính nhưng nghề dạy học luôn cần sự kiên nhẫn và tôi tự nhủ “không bao giờ thi sư phạm”. Nhưng mỗi buổi rảnh rỗi bài viết của cô lại mang đến cho tôi nhiều cảm hứng hơn. Tôi sẽ đứng trên bục giảng, thổi sức sống vào từng câu chữ và học sinh sẽ yêu mến tôi như tôi kính trọng và yêu mến cô bây giờ. Tôi sẽ chào đón, hài hước và thân thiện như bạn. Tôi sẽ dạy cho đứa con thứ hai của mình không chỉ kiến thức mà còn cả cách làm người, cách yêu cuộc sống, cách gieo nhân ái với những người tôi chưa từng quen biết, chưa từng gặp qua từng trang sách. như cô đã dạy chúng tôi trong mỗi lớp học. Bà Hưng mang dáng dấp của một người phụ nữ hiện đại nhưng cũng không quên nét truyền thống của mình. Không ngoa nhưng cô ấy là một người phụ nữ giỏi việc nước, quán xuyến việc nhà. Cô luôn nhiệt tình tham gia các hoạt động đoàn trường và nhiều năm liền đạt danh hiệu Giáo viên dạy giỏi. Năm học 2012-2013, lần đầu tiên cô bồi dưỡng học sinh giỏi lớp 12 với thành tích rực rỡ: 3 giải nhì, 1 giải ba và 1 giải khuyến khích, đứng nhất tỉnh năm đó. Ở nhà, hai con chị luôn là những đứa trẻ ngoan. Hai em luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi qua từng năm học. Niềm vinh dự lớn nhất là con chị đã đạt giải lớp 5 cấp tỉnh. Cô là người giữ lửa và ngọn lửa ấy luôn cháy trong gia đình nhỏ hạnh phúc của cô. học sinh, sinh viên khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Và tôi không thể nào quên những kỷ niệm về thời áo trắng với bạn bè, trang sức và hình ảnh người cô cặm cụi bên trang giáo án. Người đã dạy tôi bao nhiêu kiến thức, bao nhiêu ước mơ và hi vọng – cô Hưng.
5. Bài mẫu 4 Bài viết dự thi kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu:
Tuổi học trò là tuổi đẹp nhất, tuổi của mộng mơ, của những ý tưởng đến rồi đi, của sự nổi loạn. Khi tôi còn nhỏ, tôi nghĩ rằng chỉ có cha và mẹ yêu thương tôi hết lòng. Đến tuổi đi học, chúng tôi nhận thấy có những người cha, người mẹ của hơn 35 đứa con đang đến tuổi chăm sóc. Họ dần dà dạy ta làm người, dạy kiến thức, dạy lẽ sống, dạy ta phải làm gì trong cuộc sống khó khăn này. Cô Hương Giang – giáo viên chủ nhiệm 3 năm của tôi đã dạy cho tôi những điều quý giá đó.
Ngày đầu tiên đến trường, tôi bỡ ngỡ, người đầu tiên tôi gặp là cô. Phong thái điềm tĩnh của cô ấy khi chúng tôi gặp nhau lần đầu vẫn còn mới mẻ trong tâm trí tôi. Cô cười rạng rỡ. Đón nhận những học sinh mới, dường như cô coi chúng tôi như con ruột của mình. Là lớp chuyên văn, cô biết và hiểu tâm lý của các cô gái mới lớn: điệu đà. Cô ấy ủng hộ chúng tôi làm đẹp, nhưng chỉ trong giới hạn mà cô ấy cho phép. Sự nghiêm khắc là điều tiếp theo tôi nhìn thấy ở cô ấy. Tôi không thực sự hiểu về nỗi sợ hãi cho đến khi tôi phạm sai lầm và đứng trước mặt cô ấy. Cô ấy nghiêm khắc! Vì hiểu sai nên cô nghiêm khắc. Chúng tôi không bao giờ mắc lỗi tương tự hai lần vì không ai dám đối mặt với sự trừng phạt của cô ấy. Đó là những gì đã xảy ra trong lớp học. Trong cuộc sống hàng ngày, khi gặp khó khăn. Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là ”Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì”. Mọi thứ dường như đều ổn khi có cô ấy ở bên cạnh. Những lời khuyên, giải pháp hay đơn giản là sự khích lệ của cô ấy luôn mang lại kết quả ngoài sức tưởng tượng. Khó khăn không còn là khó khăn, nó trở thành bài học cuộc sống để cô dạy chúng tôi cách đối mặt. Xin dạy chúng con biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã bởi cuộc đời không phải là một chuỗi ngày êm đềm bằng phẳng mà nó có nhiều ngã rẽ.
Cô còn dạy chúng em biết yêu thương, sẻ chia với những người kém may mắn. Biết đồng cảm, biết trân trọng những điều đáng quý qua từng trang sách, từng bài viết.
Em luôn cảm thấy mình may mắn khi được là học sinh của cô trong suốt những năm học phổ thông. Có lẽ cô là báu vật vô giá mà lớp chuyên văn lớp tôi nhận được. Em luôn nhớ, luôn trân trọng từng khoảnh khắc đẹp bên cô, bên lớp.
Không chỉ cô Giang mà tất cả các thầy cô, họ chính là những gì đẹp đẽ nhất làm nên tuổi học trò, làm nên một thời áo trắng tinh khôi đáng nhớ.
6. Bài mẫu 5 Bài viết dự thi kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu:
“Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy
Trọng thầy mới được làm thầy
Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Những câu ca dao, tục ngữ quen thuộc đã và đang nhắc nhở chúng em nhớ về thầy cô, mái trường thân yêu. Trường học là nơi ươm mầm những ước mơ, là nơi thầy cô là cha mẹ mang đến và dạy bảo cho ta biết bao điều mới lạ, là nơi bạn bè là đồng đội cùng nhau vui chơi và gắn bó. Trong những năm tháng học sinh, chắc hẳn ai cũng có một mối quan hệ thân thiết với một giáo viên nào đó. Tôi cũng vậy, tôi rất yêu quý thầy cô của mình nhưng người để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc nhất là cô Tuyết, cô giáo dạy lớp 1 của tôi.
Cô Tuyết là người đã dạy tôi những nét chữ đầu đời, cho tôi cảm giác được gần gũi yêu thương, được cô giáo quan tâm chăm sóc trong những năm tháng tuổi thơ cắp sách đến trường với bao bỡ ngỡ, lo lắng. đầy hoang mang. Tôi nhớ người dì với dáng người nhỏ nhắn, gầy gò, hay mặc áo dài trắng, bước đi nhẹ nhàng, mái tóc dài đen nhánh được búi gọn sau gáy với khuôn mặt hiền lành mà tôi chưa bao giờ bị cô khiển trách.
Năm tôi học, cô là một giáo viên giàu kinh nghiệm, tận tâm với nghề, tận tụy với học sinh và mong muốn tất cả học sinh của mình đều đạt thành tích tốt trong học tập. Tôi nhớ lớp cô dạy rất đông, có nhiều bạn học kém, viết khó nên cô thường đến lớp sớm để luyện, cầm tay, nắn nót từng nét chữ cho các bạn. Giọng cô không lớn nhưng cô luôn cố gắng giảng thật to để bao quát cả lớp, sau mỗi tiết học tôi đều cảm nhận được sự mệt mỏi của cô. Riêng tôi, tôi được cô chọn làm lớp trưởng cả năm vì tôi ngoan ngoãn, nghe lời và học giỏi. Tôi nhớ có lần bị một con ve rơi vào mắt, tôi bị đau mắt 2 ngày liền, học hành không được tốt, cô liền quan tâm, chăm sóc tôi. Những hôm em ốm không đến lớp, cô gặp mẹ em đi chợ về hỏi bao giờ em đi học lại, ở trường mẹ khen em ngoan và chăm học. Những ngày gần cuối năm học em luôn buồn vì không được học cùng cô nữa, năm đó em vẫn muốn ở lại lớp cô, rồi ước lên lớp 2 cô vẫn dạy em. . Rồi còn rất nhiều kỷ niệm khác, cô đã dạy tôi rất nhiều điều hay. Tất nhiên, tình yêu thương của cô không chỉ dành cho tôi mà cô coi tất cả các bạn khác như con của mình. Có những lúc cô giận vì lớp ồn ào không chú ý nghe cô giảng nhưng cô chỉ quát một tiếng để cô tập trung vào lớp, em chưa thấy cô phạt bạn nào.
Thời gian trôi qua, tôi học hết tiểu học, rồi cấp hai, cấp ba, thỉnh thoảng tôi trở lại trường thăm hỏi cô giáo kính yêu của mình. Rồi tôi vào đại học xa nhà, ít gặp cô, thỉnh thoảng tôi hỏi mẹ về tình hình của cô giáo. Còn về gia đình chị, tôi có nghe và được biết chị có 2 con trai, chồng mất sớm, một mình chị làm lụng vất vả để lo cho các con ăn học mà chị vẫn đảm đang, học hành chu đáo khiến tôi chạnh lòng. Và cảm ơn bạn rất nhiều. Em nghĩ rằng mình đã chọn theo đuổi ngành sư phạm với tư cách là một giáo viên tương lai, em sẽ cố gắng như cô để có thể quan tâm, tận tụy với học sinh như cô.
Sau khi ra trường, tôi may mắn được công tác tại chính ngôi trường mà mình đã theo học, nơi đã cho tôi những kỉ niệm sâu sắc khó quên, được làm đồng nghiệp của thầy cũ, tôi rất vui. Ngày đầu nhận nhiệm sở, tôi gặp lại cô hiệu trưởng cũ suốt 5 năm tiểu học. Qua hỏi anh, tôi được biết cô Tuyết đã về hưu và mắc bệnh lao phổi. Và rồi…cô ấy chết cũng vì căn bệnh đó, ngày tôi đến đám tang cô ấy, nhìn di ảnh của cô ấy, trong lòng tôi đau đớn khôn tả. Và giờ đây, khi viết bản kiểm điểm này, tôi đã không cầm được nước mắt và khóc về cô, “cô giáo” đã dạy tôi những nét chữ đầu đời. Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, dù cô không còn nữa nhưng ngày 20/11 em nhớ cô nhiều lắm và thầm cảm ơn cô vì tất cả.
Muốn con hay chữ thì yêu kính thầy”