Ngày 22/12 là ngày gì? Bài thơ – Chào mừng ngày 22/11? Bài thơ – Anh vẫn hành quân? Bài thơ – Tiếng nói Việt Nam ở Trường Sa? Bài thơ – Ngày của lính? Bài thơ – Anh là lính? Bài thơ – Sao anh chưa về lại? Bài thơ – Thư của lính? Bài thơ – Tình quân dân? Bài thơ – Mẹ ơi! Con đã trở về?
Ngày 22/12 là một ngày đặc biệt không chỉ đối với Quân đội Nhân dân Việt Nam và còn là đối với tất cả người dân Việt Nam. Dưới đây là các bài thơ chúc mừng ngày Quân đội Nhân dân Việt Nam 22/12.
1. Ngày 22/12 là ngày gì?
Ngày 22 tháng 12 hàng năm được biết đến là ngày thành lập quân đội nhân dân Việt Nam. Ngày này có cội nguồn từ ngày 22 tháng 12 năm 1944 khi bác Hồ thành lập đội “Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân” tiền thân của Quân đôi nhân dân Việt Nam ngày này. Đây cũng là ngày hội truyền thống của cả dân tộc Việt Nam để tôn vinh, tưởng nhớ công lao to lớn của Quân đội trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ vững chắc Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa. Ngoài ra cho đến nay ngày 22/12 còn được xem là Ngày hội Quốc phòng toàn dân.
2. Bài thơ – Chào mừng ngày 22/11:
Tác giả Trần Sơ
Mừng ngày quốc phòng toàn dân
Mừng ngày thành lập của quân đội mình
Quân đội cụ Hồ Chí Minh
Những người gìn giữ hòa bình tự do
Biển đông sóng lớn, gió to
Vẫn chắc tay súng giữ cho vững bền
Quân tướng từ dưới lên trên
Một lòng, một dạ không quên lời thề
Giữ từng tấc đất miền quê
Tuổi xanh không tiếc, chẳng nề gian nan
Khó khăn dù vẫn muôn vàn
Đoàn quân vẫn bước, vẫn vang quân hành
Quân – Dân như bức tường thành
Việt Nam đất nước xứng danh Anh Hùng.
3. Bài thơ – Anh vẫn hành quân:
Tác giả Đặng Chấn Hưng
Anh vẫn hành quân từ nghìn năm xưa
Dấu chân trần theo tiếng gọi các vua
Nhộn nhịp xa xa bước đi muôn thuở
Của thế hệ xưa dòng máu lạc hồng.
Từ thuở hồng hoang trong bọc đồng bào
Chân lên rừng chân lao ra biển lớn
Chiến thắng thủy thần cao hơn mạng sống
Ghi lại dấu chân con lạc cháu hồng.
Anh vẫn bước đi theo nhịp trống đồng
Bốn ngàn năm cha ông ta dựng nước
Nỏ thần ơi dội đầu quân xâm lược
Dựng nên rồi Đất Nước Việt Nam ta.
Vốn dĩ dân ta sống rất hiền hòa
Lo ở lo ăn trồng hoa để sống
Không muốn nghe tiếng bom và tiếng súng
Xây tượng đài liệt sĩ ngắm mà vui.
Nhưng thói đời vẫn cứ thói đời thôi
Không ngồi với nhau điều hơn lẽ thiệt
Cứ muốn chiếm nhiều và chẳng cần biết
Cần đánh nhau không cần thiết hòa bình.
Đã lâu rồi trên Đất Nước Việt mình
Trải hàng nghìn năm kẻ thù rình rập
Muốn cướp đi của ta từng tấc đất
Biến ta thành kẻ mất hết không nhà.
Nói với nhau bằng lời lẽ ôn hòa
Không chịu được phải giờ ra nắm đấm
Cũng chẳng xong đành phải cầm súng ống
Tàu chiến máy bay hay cả đống xe tăng.
Chiến tranh đã trải qua bao tháng năm
Người mất, tật còn, xương nằm dưới đất
Gia đình nát tan chiến tranh cướp mất
Trên đất này nay tràn ngập nghĩa trang.
Ta vẫn phải theo tiếng gọi non sông
Rầm rập vang lên bước chân không mỏi
Để Tổ Quốc ta ngàn năm sống mãi
Đến bây giờ anh lại bước hành quân.
Hành quân xa chẳng còn mấy gian nan
Nhưng máu đào vẫn còn đang đổ đấy
Vì cuộc sống ta bầu trời xanh biết mấy
Hành quân rồi lại vùng dậy hành quân.
4. Bài thơ – Tiếng nói Việt Nam ở Trường Sa:
Tác giả Bùi Văn Bồng
Tiếng nói Việt Nam ở Trường Sa
“Đây là Tiếng nói Việt Nam…
Biết mấy tự hào âm thanh ấy
Nắng Trường Sa, gió cát Trường Sa
Nỗi nhớ quê nhà xôn xao sóng vỗ
Loa phóng thanh trên cành phong ba
Đài bán dẫn đặt bên công sự
Bình yên đảo xa chiều lộng gió
Lính trẻ quây quần nghe Tiếng nói Việt Nam…
Ôi! Tiếng của quê hương, Tổ quốc
Bốn ngàn năm vang đến cõi bờ xa
Tiếng gươm giáo thuở nào đi giữ nước
Tiếng gió đồng dào dạt khúc dân ca
Nghe xạc xào bờ lau bãi sậy
Tiếng võng trưa kẽo kẹt dưới tre làng
Tiếng thoi đưa nhịp nhàng trong xưởng máy
Tiếng trống trường mỗi sáng mặt trời lên
Nghe tha thiết tiếng suối rừng cuộn chảy
Sáo diều ru mướt gió chiều hè
Tiếng ve ngân dìu dặt hàng me
Nhịp hò khoan xóm chài trăng bát ngát…
Nơi Trường Sa đêm ngày sóng hát
Cứ ngân vang Tiếng nói Việt Nam…
Thao thức đồng quê mùa gieo hạt
Cành san hô đảo đá bỗng xanh mầm
Thiêng liêng tiếng quê hương, Tổ quốc
Hải đảo thân yêu như ngõ xóm đường làng
Mỗi buổi sáng lại vang lên thân thuộc
“Đây là Tiếng nói Việt Nam…”.
5. Bài thơ – Ngày của lính:
Tác giả Triệu Phú Tình
Có một ngày rất ý nghĩa với tôi
Ngày quân đội ra đời trong bom đạn
Ngày tôi khóc mẹ lại cười thỏa mãn
Thằng lính quèn nhào nặn mãi mới ra
Năm nay tròn ba mươi tám mùa hoa
Cũng đủ ngấm thế nào là chất lính
Nét giản dị ăn sâu vào cái tính
Những khó khăn kiên định ắt vượt qua
Phải biết nhìn về một hướng thật xa
Phía đối nghịch chính là thù cướp nước
Lính bộ đội luôn làm sau tính trước
Quyết tâm rồi vững bước mạnh tiến lên
Đã hòa bình dựng kinh tế lâu bền
Cùng góp sức tạo nên rồng đất Việt
Theo kế tục trang sử ông cha viết
Những hy sinh không tiếc bản thân mình
Luôn sẵn sàng tay súng nghiệp nhà binh
Tập rèn luyện giữ yên bình tổ quốc
Vì kẻ địch vẫn lăm le xâm lược
Cảnh giác cao mới được lính ta ơi
Lính cụ hồ niềm kiêu hãnh rạng ngời
Dân yêu quý và đời đời vẫn nhớ
Ngày quân đội thành lập luôn nhắc nhở
Ngày hai hai tháng chạp ở lòng dân.
6. Bài thơ – Anh là lính:
Tác giả Nguyễn Thị Tuyết
Rồi một ngày tôi bước vào quân ngũ
Khi tuổi đời chưa đủ nghĩ suy
Xa quê hương xa bạn xa bè
Và cô bé chung vách nhà bên xóm
Ba tháng quân trường luyện rèn đời lính
Khi thao trường lúc vượt núi băng sông
Khi nửa đêm trống giục tấn công
Chưa kịp ngủ trời vừa hừng sáng
Những đêm trăng nhớ bè nhớ bạn
Gió biên thùy thổi tạt làn da
Ngẫm quê hương giặc cướp trường sa
Càng cố gắng dặn lòng không rơi lệ
Bạn với lính điếu thuốc vừa cháy dở
Không cà phê không gái đẹp gợi tình
Những khi buồn khi nhớ người yêu
Ba lô lộn viết vội vàng mấy chữ
Đời của lính biết bao là gian khổ
Vẫn lạc quan mỗi độ xuân về
Quê còn nghèo thương những trẻ thơ
Nguyện cố gắp góp công vì tổ Quốc.
7. Bài thơ – Sao anh chưa về lại:
Tác giả Phạm Hùng
Chiến tranh hết anh còn chưa về lại
Để mẹ buồn đợi bên mái nhà tranh
Nước mắt mẹ nối đuôi nhau chảy mãi
Và nỗi đau khiến giấc ngủ chẳng lành.
Cha ngã xuống nơi cổ thành Quảng Trị
Nén đau thương ngày chăm chỉ cấy, cày
Gom hạt thóc nuôi đoàn quân đánh Mỹ
Nhiều đêm trường lệ mẹ đẫm bàn tay.
Anh khôn lớn trong những ngày họ Đặng
Gieo vành khăn màu trắng khắp phương nam
Mẹ nức nở giữa canh dài khuya vắng
Lúc được tin anh ngừng việc đang làm.
Vai khoác súng dù chẳng ham chém giết
Chàng kỹ sư bỏ cây lúa lên đường
Trong huyết quản sục sôi dòng máu Việt
Không thể nhìn khi Tổ Quốc tang thương!
Chiến tranh hết sao anh chưa về lại?
Đang ở đâu giữa hoang dại núi rừng
Anh có biết nhiều năm rồi khắc khoải
Mẹ bây giờ đã bạc tóc, còng lưng.
Mẹ chờ mãi anh còn đi biền biệt?
Không trở về thăm lại mái nhà xưa
Chiến trường cũ máu loang giờ đã hết
Sao chẳng về hồn dãi nắng, dầm mưa.
Nhiều đồng đội vẫn sớm, trưa tìm kiếm
Anh nằm đâu sao chẳng chịu quay về
Nước mắt mẹ chưa bao giờ ngừng chảy
Kể từ ngày.
Anh hăm hở ra đi!
8. Bài thơ – Thư của lính:
Tác giả Trương Tuý Anh
Đêm Tây nguyên gió hát
Xào xạc lá rừng rơi
Anh viết vội vần thơ
Gửi em khi đổi gác
Nhớ quê nhà mùa gặt
Lúa vàng nặng trĩu bông
Chúng mình ngồi ven sông
Thầm thì trong hương lúa
Rồi anh đi nghĩa vụ
Làm trách nhiệm công dân
Mai này ta đoàn tụ
Hạnh phúc sẽ trào dâng
Có đêm khuya thao thức
Ngắm ngàn sao lấp lánh
Nghe gà gáy từng canh
Chợt thấy lòng xao xuyến
Thèm ánh mắt đen huyền
Ướt lệ đọng bờ mi
Phút tiễn đưa lưu luyến
Vòng tay ôm vội ghì
Nhưng em ơi buồn chi
Anh ở bên đồng đội
Như anh em Ngoại Nội
Đoàn kết rất yêu thương
Em ơi chớ coi thường
Gió lạnh lùa vai em
Nhớ mặc áo ấm thêm
Chờ anh về em nhé.
9. Bài thơ – Tình quân dân:
Tác giả Hoa Lư
Chúng tôi là lính biên phòng
Giặc ngoài kiên quyết, tình trong kết đoàn
Giữ gìn từng tấc đất hoang
Biên cương hải đảo sẵn sàng vượt qua
Quân – Dân dưới một mái nhà
Thắm tình đoàn kết chúng ta chan hòa
Buồn vui luôn hát khúc ca
“Việt Nam đất nước thiết tha trong lòng “
Ở đi dân nhớ dân mong
Như nương ngô, lúa mênh mông đợi chờ
Cụ già ngóng, trẻ thơ mơ
“ngày mai bộ đội hẹn giờ sẽ qua”
Giúp ông sửa lại mái nhà
Giúp chị trồng lúa tăng gia ruộng vườn
Dạy đàn em nhỏ học hành
Dạy vui văn nghệ thanh niên bản “mèo”
Giúp dân giảm thoát hộ nghèo
Tuyên truyền pháp luật người theo nghe lời
Yêu thương chia sẻ với người
Tin yêu Tổ Quốc trọn đời hiếu trung
Ngại chi đồi núi trập trùng
Mưa giăng giá lạnh lưng chừng chông gai
Lời thề người lính không phai
“Vì Dân, Vì Nước ta hoài khắc ghi”
10. Bài thơ – Mẹ ơi! Con đã trở về:
Tác giả Thơ Nga Lê
Mẹ tiễn Con đi một sớm Thu
Hành trang gói ghém tự bao giờ?
Áo lính phong sương… con mặc vội
Chiếc mũ màu xanh của ước mơ.
Con ôm vai Mẹ…Mẹ yêu ơi!
Đất nước lâm nguy giặc đến rồi
Con phải đi thôi…không thể đợi
Hết giặc… Con về với Mẹ thôi.
Thế rồi…từ độ ấy con đi
Bao đêm thức trắng đợi con về
Ánh đèn hiu hắt chong đến sáng
Chờ tiếng Mẹ ơi!. Gọi trước hè.
Mái đầu dần bạc với thời gian
Ở chiến trường xa với đại ngàn
Mẹ biết Con mình cùng đồng đội
Gối đây nằm sương khổ chẳng màng.
Con Lan hàng xóm vẫn sang chơi
Giúp Mẹ hàng ngày đấy Con ơi!
Mẹ thương nó lắm…sao ngoan thế?
Đôi mắt u buồn… nhớ xa xôi.
Mẹ biết Lan hiền chả nói đâu
Nhưng nó hàng đêm vẫn nguyện cầu
Con được bình yên.. nơi xa ấy
Người mà nó đợi đã bao lâu.
Thế rồi tiếng súng đã ngừng vang
Con trở về bên Mẹ rộn ràng
Nụ cười mãn nguyện…trên môi héo
Đúng nó đây rồi!. Lan ơi Lan…
E ấp cúi đầu… em vội sang
Hai hàng nước mắt lặng tuôn tràn
Đôi hàng mi rợp…tràn hạnh phúc
Đôi má ửng hồng…anh xốn xang.