Tình phụ tử là tình cảm thiêng liêng, dù trong hoàn cảnh gian nan thế nào cũng không thể làm phai nhạt đi tình cảm thiêng liêng đó được, hãy cùng chúng tôi tìm hiểu những bài cảm nhận tình cha con trong tác phẩm Chiếc lược ngà để làm rõ hơn nội dung này nhé
1. Dàn ý cảm nhận tình cha con trong Chiếc lược ngà:
Mở bài: giới thiệu tác giả tác phẩm
Thân bài:
Trước khi bé Thu nhận cha:
– Tình thương con của ông Sáu:
Nỗi nhớ nhung, sự hồi hộp khi gặp em và nỗi đau khi bị con từ chối.
Ông Sáu cố gắng ở gần bé Thu để được gọi là “bố”.
Ông Sáu tức giận và bất lực đánh đứa trẻ.
– Tình cảm của bé Thu đối với bố:
Bé Thu kiên quyết không nhận ông Sáu là cha khi thấy ông không giống người trong bức ảnh chụp chung với mẹ bé
Cô bé phản ứng quyết liệt, thậm chí xấc xược, ngang ngược để bảo vệ tình yêu của mình dành cho cha.
Thu hối hận và trằn trọc khi được người nước ngoài giải thích.
Cảnh người con nhận cha và cuộc chia tay đầy nước mắt.
Phần còn lại của câu chuyện:
– Ông Sáu ra chiến trường không khỏi nhớ con và ân hận vì đã đánh Thu.
– Trước khi hi sinh, ông Sáu vẫn cố gắng dồn chút sức lực cuối cùng để gửi lại chiếc lược, nhờ đồng đội trao lại cho con gái.
Kết bài: đánh giá lại giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật.
2. Những bài mẫu cảm nhận về tình cha con trong Chiếc lược ngà hay nhất:
2.1. Bài mẫu 1 – Bài mẫu cảm nhận về tình cha con trong chiếc lược ngà hay nhất:
Tình cha con rất thiêng liêng, không khác gì tình mẹ. Có nhiều tác phẩm văn học viết về tình cha con rất cảm động, trong đó có truyện ngắn Chiếc lược ngà của nhà văn Nguyễn Quang Sáng.
Tác giả đã khắc họa nên câu chuyện cảm động giữa ông Sáu và con trai mình, một người lính xa quê hương 8 năm mới có dịp trở lại quê hương thăm con. Bé Thu không nhận ra bố vì vết sẹo trên mặt khiến ông khác hẳn với hình ảnh người mẹ mà bé từng biết nên bé coi ông như người xa lạ và rất lạnh lùng. Khi nhận ra ông Sáu chính là cha mình, khi tình cảm cha con chợt trỗi dậy trong ông cũng là lúc ông Sáu phải ra đi. Ở căn cứ, nhớ lời hứa với bạn, ông Sáu đã đặt tất cả tình yêu thương nhớ bạn vào chiếc lược ngà mà ông tỉ mỉ đẽo từng chiếc răng để chiếc lược ngà chỉ còn một hàng răng thưa. Nhưng không may, trong một trận đánh lớn của quân Mỹ – ngụy, ông Sáu đã hy sinh. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, ông chỉ kịp trao chiếc lược ngà cho người bạn thân – chú Ba – người kể chuyện.
Bé Thu xuất hiện với hình ảnh một cô bé cá tính, bướng bỉnh, can trường nhưng tràn đầy tình yêu thương. Thái độ của nó hoàn toàn trái ngược với những ngày đầu ông Sáu về thăm và lúc ông Sáu chuẩn bị ra đi, tuy tương phản nhưng vẫn nhất quán. Có thể chỉ vì quá yêu cha, quá mong mỏi có được ông nên khi nhận ra đó không phải là cha mình, nó nhất định không chịu nhận ông Sáu, không chịu gọi ông Sáu. Anh ương ngạnh như vậy, bởi trong tâm trí anh chỉ có hình ảnh người cha trong bức ảnh mà anh vẫn thường thấy hàng ngày chứ không có hình bóng của ông Sáu bây giờ. Người cha không được các con nhận ra bởi vết sẹo trên má khiến khuôn mặt ông biến dạng, khác hẳn trước đây. Chính vết sẹo đó là vết tích không mong muốn của cuộc chiến tàn khốc mà Thu còn quá nhỏ để cảm nhận. chấp nhận và hiểu điều đó – hiểu sự khốc liệt của bom đạn, hiểu vị đắng của mùi thuốc súng, hiểu những khó khăn, gian khổ trong những cảnh chiến tranh khắc nghiệt mà người lính phải trải qua. Mà còn là chính chữ nghĩa. Sự kiên định, thẳng thắn, bản lĩnh và lập trường vững vàng đó đã thể hiện phần nào hình ảnh của một người giao tiếp dũng cảm sau này.
Thu là một cô bé 8 tuổi nên còn rất ngây thơ và bướng bỉnh. Khi bị ông Sáu đánh vì tội ngang ngạnh, ông ngạc nhiên vì “ông cầm đũa gắp một miếng trứng cá bỏ vào bát rồi lặng lẽ đứng dậy bước ra khỏi mâm”, có vẻ như ông đã sợ hãi rằng ông Sáu sẽ nhìn thấy chính những giọt nước mắt trong tâm trí mình. Từ đó thấy rõ sự bướng bỉnh rất hồn nhiên và trẻ con của nó đã được khắc họa rất chân thực và gần gũi qua nhiều chi tiết.
Hình ảnh cô bé 8 tuổi thể hiện tình cảm với bố đủ để người đọc nhận ra cô bé là người sống rất tình cảm. Có ai ngờ rằng một đứa trẻ lại phải xa cha khi chưa đầy một tuổi, rồi 8 năm trôi qua thật tình cờ vậy mà ông vẫn nuôi dưỡng và ấp ủ một tình cha con mãnh liệt vô bờ bến. Tình yêu ấy đã vượt thời gian, thậm chí vượt cả khoảng cách cha con mà thời gian đã tạo ra. Tình yêu của người cha dành cho đứa con 8 tuổi thật bao la và dịu dàng! Cho dù người cha thân yêu mà nó hằng mong mỏi chưa bao giờ mang đến cho nó sự nuôi nấng, quan tâm hay một bàn tay ấm áp yêu thương chăm sóc, che chở cho nó. Chỉ những điều đơn giản như vậy thôi nhưng ông Sáu đã không bao giờ làm được, anh sẽ ước mơ gì được làm cho anh một món đồ chơi, kể cho anh nghe một câu chuyện, hay tâm sự và chia sẻ với ông những vui buồn từ khi nó đến với ông. Nó dường như không có chút ký ức hay ấn tượng nào về cha mình, nhưng chắc hẳn, đã không ít lần anh tự tưởng tượng ra cha mình tài giỏi, cao lớn và đẹp trai như thế nào. Làm sao có thể có một vòng tay to lớn, ấm áp như vậy để ôm nó vào lòng. Tình yêu mãnh liệt khiến Thu không thể chấp nhận một người đàn ông xa lạ với vết sẹo trên mặt như thế là ba của mình. Cho đến ngày ông Sáu phải ra đi, đứa con ương ngạnh, bướng bỉnh của ngày hôm qua “như bị bỏ rơi”, “có lúc đứng trong góc nhà, có lúc dựa vào cửa nhìn mọi người xung quanh bố” – điều đó dường như đúng khi nó thèm muốn tình cảm ấm áp của gia đình, muốn ông Sáu nhận ra sự có mặt của mình. Lúc đó nó muốn chạy đến hôn bố nhưng không hiểu sao lại có. Một cái gì đó đã ngăn nó lại và khiến nó đứng yên. Giờ phút chia tay, ông Sáu nhìn sang và nhỏ giọng chào. Rồi khi tiếng nó kêu “Ba… a… a… ba!” “như xé ra, xé ra sự im lặng và xé ruột mọi người, buồn quá”… Lúc đó, người ta thấy nó muốn được gọi là “ba”. Đó là tiếng kêu phát ra từ tận đáy lòng, “nó vừa khóc vừa lao đến, nhanh như sóc, nó chồm lên ôm cổ bố”, “hôn bố”. Tất cả những điều đó thể hiện tình yêu thương tột đỉnh của người con dành cho cha, khiến những người xung quanh không cầm được nước mắt trước cảnh tượng đau buồn ấy. Điều đó càng chứng tỏ tình cảm của bé Thu dành cho cha rất sâu – Điều đó chỉ thể hiện tình yêu sâu nặng nặng nề của bé dành cho ba khi biết chắc đó là ba.
Người cha trong truyện thật đáng thương, rất nhớ con nhưng vì hoàn cảnh đất nước mà phải ra trận. Tình cảm đó đã được thể hiện phần nào trong chuyến thăm quê hương. Khi thuyền chưa kịp cập bến, nhìn thấy con ông đã vội vàng “nhảy lên bờ, khom người, hai tay đưa ra phía trước, miệng lắp bắp: “Con ơi! Ba đây rồi con ơi”. Tưởng rằng bé Thu sẽ lao vào ôm cổ bố cho thỏa những ngày xa cách, nhưng không, anh thất vọng và ngỡ ngàng khi thấy: “bé mở to mắt bối rối rồi chạy vụt đi trong sợ hãi”, ông Sáu không có nhiều thời gian ở nhà nên cũng chẳng đi đâu xa, suốt ngày chỉ cố gắng gần gũi, an ủi con mà gọi một tiếng cũng không được. Mỗi lần nhớ con, ông lại mang lược ra chải cho bóng mượt hơn, dù chiếc lược chưa chải hết tóc Thu nhưng có thể gỡ rối cho tâm trạng Thu lúc này. Ông nâng niu chiếc lược như nâng niu đứa con của mình. Tình yêu dành cho trẻ em đã biến người lính trở thành một nghệ sĩ sáng tạo tài năng, dù chỉ tạo ra một tác phẩm duy nhất trong đời. Có lẽ lúc đó, ông ước một lần được về thăm nhà để lấy chiếc lược chải đầu cho con gái. Tiếc thay, chiến tranh khiến ông không bao giờ trở lại với người con gái của mình. Ông hy sinh trong một trận đánh lớn, nhưng “dường như chỉ có tình cha con là không thể chết”, ông đã cầm chiếc lược trao cho người bạn thân với một nỗi nhớ nhung khôn tả. Kể từ giây phút ấy, chiếc lược ngà trở thành kỷ vật, một biểu tượng thiêng liêng của tình phụ tử. Những dòng cuối của câu chuyện khép lại trong nỗi buồn mênh mang nhưng đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Câu chuyện như một lời tố cáo về một cuộc chiến tranh phi nghĩa gây đổ máu vô ích, nhà tan cửa nát, người người ly tán mãi mãi. Nhưng những gì chúng ta thấy mà không bi kịch là sức mạnh và sự thù hận. Cách lựa chọn người dẫn chuyện, tạo dựng các tình huống bất ngờ một cách tự nhiên, hợp lý cùng với việc miêu tả diễn biến tâm lý nhân vật một cách tinh tế và sâu sắc, đặc biệt là tâm lý trẻ em, hơn nữa còn có phần lồng tiếng lôi cuốn. Cảm động đã giúp truyện có chỗ đứng riêng trong lòng độc giả.
Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” ca ngợi tình cha con sâu nặng, thắm thiết giữa ông Sáu và bé Thu, đồng thời cũng tố cáo tội ác chiến tranh đã khiến bao người con mất cha, bao người vợ mất chồng. Đó là một mất mát lớn đối với mỗi con người. Qua câu chuyện, tác giả muốn gửi gắm đến thế hệ trẻ hãy tỏ lòng kính trọng và biết ơn những người đã sinh thành ra mình, đó là tình cảm thiêng liêng đáng quý nhất trên đời.
2.2. Bài mẫu 2 – Bài mẫu cảm nhận về tình cha con trong chiếc lược ngà hay nhất:
Nhà văn Nguyễn Quang Sáng sinh năm 1932, quê ở huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang. Năm 1945, ông tập kết ra Bắc và bắt đầu viết văn. Ông viết nhiều thể loại: truyện ngắn, tiểu thuyết, kịch bản phim; chủ đề tài chính; cuộc đấu tranh của nhân dân Nam Bộ. Chiếc lược ngà được viết năm 1966, khi tác giả đang hoạt động ở chiến trường miền Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, là một truyện ngắn xuất sắc về tình cha con và nỗi đau chiến tranh do kẻ thù gieo rắc trong chiến tranh thời chống Mỹ qua nhân vật ông Sáu và bé Thu.
Truyện đã thể hiện tình cha con sâu nặng của hai cha con ông Sáu trong hai hoàn cảnh. Ở tình huống đầu tiên, hai cha con gặp nhau sau tám năm xa cách, nhưng điều trớ trêu là Thu lại không nhận ra cha mình, đến lúc cô nhận ra và bày tỏ tình cảm của mình thì ông Sáu lại phải ra đi. Đây là tình huống cơ bản thể hiện sâu sắc tình cảm của bé Thu đối với người cha kính yêu. Ở tình huống thứ hai, tại căn cứ, ông Sáu dồn hết tình yêu thương, mong mỏi dành cho con để làm cho con chiếc lược ngà, nhưng ông đã hy sinh trước khi trao món quà đó cho con gái. Tình huống này bộc lộ sâu sắc tình yêu thương của người cha dành cho con mình.
Tình cảm của bé Thu dành cho bố rất đặc biệt. Gặp lại con sau bao năm xa cách với bao nỗi nhớ, ông Sáu đã không kìm được niềm vui ngay từ phút đầu nhìn thấy con. Nhưng trớ trêu thay, trước sự vồ vập của cha, bé Thu lại tỏ ra nghi ngờ, lảng tránh, ông Sáu càng muốn gần con bao nhiêu thì cô bé lại càng lạnh nhạt, xa cách bấy nhiêu. Tâm trạng và thái độ của bé Thu được thể hiện qua hàng loạt chi tiết được người kể quan sát và kể lại một cách sinh động. Lần đầu tiên gặp ông Sáu, cô gái hốt hoảng, mặt mày tái nhợt, rồi la hét bỏ chạy. Những ngày anh Sáu ở nhà, bé Thu chỉ biết gọi anh bằng hai bàn tay không, không chịu gọi bố, không chịu đòi anh đổ nồi cơm đang sôi. Trong bữa ăn, Thu vứt ngay cái trứng cá mà bố nhặt được. Cuối cùng vì giận ông Sáu bỏ về nhà bà ngoại, khi xuống đò ông còn cố ý lắc sợi dây lạch cạch.
Sự bướng bỉnh của cô gái đó hoàn toàn vô tội. Ở hoàn cảnh xa xôi, khó khăn của chiến tranh, anh còn quá nhỏ để hiểu được hoàn cảnh khắc nghiệt, xoay vần của cuộc đời và không ai chuẩn bị cho anh những khả năng phi thường. nên anh không tin Sáu là cha mình chỉ vì trên mặt anh có thêm vết sẹo, khác với hình ảnh mà anh được kể. Phản ứng tâm lý của tôi là hoàn toàn tự nhiên, điều đó cũng chứng tỏ tôi là người có cá tính mạnh mẽ, tình cảm sâu sắc và chân thật, tôi chỉ yêu bố khi biết chắc đó là bố. Trong sự bướng bỉnh của cô ấy ẩn chứa niềm tự hào trẻ thơ về tình yêu của cô ấy dành cho người cha không giống mẹ mình.
Nhưng sáng hôm sau, trước khi ông Sáu phải ra về, thái độ và hành động của bé Thu bỗng thay đổi hoàn toàn. Lần đầu tiên Thu cất tiếng gọi bố mà tiếng như xé, rồi Thu lao đến, nhanh như sóc, Thu chồm lên dang hai tay ôm lấy cổ bố, ông hôn con. mọi nơi. Nó hôn tóc, hôn cổ, hôn vai và hôn cả vết sẹo dài trên má bố, hai tay ôm cổ bố, chắc nó tưởng hai tay nó không giữ nổi, dang rộng hai chân ra để bắt cá. chặt. ôm chầm lấy bố, đôi vai nhỏ rung lên.
Sở dĩ Thu có thái độ và hành động thay đổi đột ngột như vậy là do ngay trong đêm rời khỏi nhà bà ngoại, Thu đã được bà ngoại giải thích về vết sẹo đã làm thay đổi khuôn mặt của bố. Nỗi nghi ngờ bấy lâu được giải tỏa, cô gái mang tâm trạng ân hận: Khi kể ra, em nằm im, lăn lộn, thỉnh thoảng lại thở dài như người lớn. Vì thế, trong giây phút chia tay cha, tình yêu thương, nỗi nhớ người cha xa cách bị kìm nén bấy lâu nay lại bùng lên mạnh mẽ, khẩn thiết xen lẫn tiếc nuối. Chứng kiến những biểu hiện tình cảm ấy trong hoàn cảnh cha con ông Sáu phải chia lìa, có người không cầm được nước mắt, còn người kể thì như có bàn tay ai nắm lấy trái tim mình.
Đó là một tình cảm sâu nặng, bền chặt nhưng cũng dứt khoát, rõ ràng. Ở Thu cũng có một tính cách xấc xược đến mức tưởng chừng như bướng bỉnh, nhưng Thu vẫn là một đứa trẻ với tất cả sự hồn nhiên, trong sáng của một đứa trẻ.
Qua diễn biến tâm lí của bé Thu được miêu tả trong truyện ta thấy được tác giả là người rất am hiểu tâm lí trẻ thơ, miêu tả sinh động bằng tấm lòng yêu thương, tôn trọng những cảm xúc của trẻ thơ.
Nhưng sáng hôm sau, trước khi ông Sáu phải ra về, thái độ và hành động của bé Thu bỗng thay đổi hoàn toàn. Lần đầu tiên Thu cất tiếng gọi bố mà tiếng như xé, rồi Thu lao đến, nhanh như sóc, Thu chồm lên dang hai tay ôm lấy cổ bố, ông hôn con. mọi nơi. Nó hôn tóc, hôn cổ, hôn vai và hôn cả vết sẹo dài trên má bố, hai tay ôm cổ bố, chắc nó tưởng hai tay nó không giữ nổi, dang rộng hai chân ra để bắt cá. chặt. ôm chầm lấy bố, đôi vai nhỏ rung lên.
Sở dĩ Thu có thái độ và hành động thay đổi đột ngột như vậy là do ngay trong đêm rời khỏi nhà bà ngoại, Thu đã được bà ngoại giải thích về vết sẹo đã làm thay đổi khuôn mặt của bố. Nỗi nghi ngờ bấy lâu được giải tỏa, cô gái mang tâm trạng ân hận: Khi kể ra, em nằm im, lăn lộn, thỉnh thoảng lại thở dài như người lớn. Vì thế, trong giây phút chia tay cha, tình yêu thương, nỗi nhớ người cha xa cách bị kìm nén bấy lâu nay lại bùng lên mạnh mẽ, khẩn thiết xen lẫn tiếc nuối. Chứng kiến những biểu hiện tình cảm ấy trong hoàn cảnh cha con ông Sáu phải chia lìa, có người không cầm được nước mắt, còn người kể thì như có bàn tay ai nắm lấy trái tim mình.
Đó là một tình cảm sâu nặng, bền chặt nhưng cũng dứt khoát, rõ ràng. Ở Thu cũng có một tính cách xấc xược đến mức tưởng chừng như bướng bỉnh, nhưng Thu vẫn là một đứa trẻ với tất cả sự hồn nhiên, trong sáng của một đứa trẻ.
Qua diễn biến tâm lí của bé Thu được miêu tả trong truyện ta thấy được tác giả là người rất am hiểu tâm lí trẻ thơ, miêu tả sinh động bằng tấm lòng yêu thương, tôn trọng những cảm xúc của trẻ thơ.
Nhân vật chính thứ hai trong tác phẩm là ông Sáu. Tình cảm của anh dành cho cô con gái nhỏ phần nào được thể hiện ở tình huống thứ nhất, trong lần về thăm nhà. Cũng như bao người khác, ông Sáu theo tiếng gọi của quê hương lên đường chiến đấu, bỏ lại người vợ thân yêu và những đứa con thơ dại. Khoảng cách xa càng khiến anh nhớ con gái hơn khi ra đi khi chưa đầy một tuổi. Nỗi nhớ ấy trở thành niềm khao khát, ước mơ cháy bỏng trong lòng ông. Vì vậy, mỗi lần vợ lên thăm, anh đều hỏi: “Sao anh không cho con đi cùng?” Ông không gặp được nên đành nhìn anh qua tấm ảnh. Dù bức ảnh đã rách nát và rất cũ nhưng anh luôn giữ nó rất cẩn thận, coi nó như một báu vật. Và tám năm đằng đẵng ấy cũng làm tăng thêm trong lòng người cha nỗi nhớ nhung, mong mỏi được gặp con của anh Sáu.
Rồi điều ước đó đã thành hiện thực. Ngày về thăm con, ông Sáu vẫn còn đang say sưa trên thuyền. Anh đang nghĩ về con gái mình, nghĩ về khoảnh khắc họ gặp nhau. Những điều này lấp đầy tâm trí anh. Thuyền vừa cập bến, ông Sáu nhón gót nhảy vào bờ. Có lẽ vì quá xúc động nên lúc đó ông Sáu đã có những cử chỉ mà ngay cả bạn bè ông cũng không ngờ tới, “giọng ông run run”, ông dang hai tay ra đón và sải những bước dài về phía ông. Cứ tưởng con bé sẽ chạy vào lòng nó, nào ngờ nó chợt kêu “mẹ…mẹ” rồi bỏ chạy. Hành động của đứa trẻ khiến anh bị sốc. Mọi yêu thương, kỳ vọng mà anh dồn nén bấy lâu dường như tan biến, chỉ còn lại trong anh nỗi đau khổ vô bờ bến.
Nỗi đau ấy còn hành hạ anh suốt ba ngày ở nhà. Ba ngày ở nhà ông Sáu không đi đâu xa mà ở nhà chơi với con. Ông muốn dùng lời nói và hành động của mình để bù đắp lại tình cảm mất mát cho con. Anh dường như muốn bằng những cử chỉ yêu thương và lời nói dịu dàng, anh sẽ xoa dịu những nghi ngờ của cô, xóa đi sự lạnh nhạt của con đối với anh. Người cha muốn ôm con vào lòng và có lẽ cũng muốn con gái chạy vào lòng mình. Nhưng không những gì nó từng mơ và nghĩ đến, giờ chỉ là một giấc mơ hão huyền bởi thái độ của Thu đối với bố nó. Lời nói của cô như đánh trúng tâm can anh, nhưng anh vẫn ngồi im giả vờ không nghe thấy, chờ cô gọi: “Ba vào ăn cơm.” Tuy nhiên, Thu vẫn ngoan cố không chịu gọi bố nên vẫn giận dỗi nói vài câu “Cơm xong rồi đấy!
Tình cảm của ông Sáu dành cho bé Thu trở nên bền chặt, cao cả, thiêng liêng và cảm động hơn bao giờ hết ở tình huống thứ hai của truyện, khi ông Sáu ở trong rừng. Ông tự tay làm chiếc lược ngà cho con gái. “Bố đã về! Bố mua cho con chiếc lược!”, đó là mong ước giản dị của cô bé khi bố nói lời tạm biệt. Nhưng với người cha ấy, đó là tâm nguyện đầu tiên và duy nhất nên nó cứ thôi thúc trong lòng, bổn phận làm cha của con, tiếng khóc làm cha trong lòng ông chợt lóe lên một ý tưởng tuyệt vời: làm lược ngà cho con, có lẽ không đơn giản vì trong rừng chiến tranh không mua được lược, làm lược bằng ngà voi là một cách để vượt qua khó khăn Nhưng cao hơn thế, sâu hơn thế, ngà voi rất hiếm – chiếc lược của bạn phải được làm bằng thứ quý giá đó. Anh ấy sẽ đặt tất cả tư tâm của người làm cha của mình vào đó.
Kiếm được ngà voi, gương mặt anh “phấn khởi như đứa trẻ được quà”. Vậy đấy, khi hóa thân thành con người ta thể hiện tình phụ tử cao cả. Rồi ông “cưa từng chiếc răng lược, cẩn thận, tỉ mỉ như một người thợ bạc”, “khắc lên lưng nó cần mẫn từng chữ: “Thương nhớ Thu”. Ông thường “lấy chiếc lược ra ngắm nghía rồi mài giúp tóc bóng và mượt hơn.” Tình thương con đã biến người lính thành một nghệ sĩ – một nghệ sĩ cả đời chỉ sáng tác một tác phẩm, nên chiếc lược ngà đã kết tinh trong nó tình cha con giản dị mà sâu sắc, thật là kỳ diệu biết bao!
Nhưng ngày đó sẽ không bao giờ đến nữa. Chưa kịp mang chiếc lược ngà cho con thì người cha đã hy sinh trong một trận đánh lớn của quân thù. Nhưng “dường như chỉ có tình cha là không thể chết”. Chẳng kịp nghĩ ngợi gì, chút sức lực cuối cùng còn sót lại của anh chỉ biết “cho tay vào túi, rút chiếc lược” đưa cho đồng đội. Nhưng đó là một điều cuối cùng không lời, rõ ràng nó thiêng liêng hơn một tờ di chúc, bởi nó là sự tin tưởng, nó là nguyện vọng cuối cùng của một người bạn thân, là nguyện vọng của một người cha! Bắt đầu từ giây phút ấy, chiếc lược ngà của cha đã biến người đồng đội trở thành người cha – người cha thứ hai của bé Thu.
Câu chuyện chiếc lược ngà không chỉ nói lên tình cha con sâu nặng mà còn khiến người đọc phải suy nghĩ, trân trọng những mất mát đau thương mà chiến tranh đã gây ra cho biết bao con người, các gia đình.
Truyện Chiếc lược ngà là sự miêu tả cảm động về tình cha con sâu nặng giữa ông Sáu và người con trong hoàn cảnh khó khăn của chiến tranh. Qua đó, tác giả khẳng định và ca ngợi tình cha con thiêng liêng như một giá trị nhân văn sâu sắc, càng trong hoàn cảnh khó khăn càng đẹp đẽ hơn. Truyện thành công nổi bật ở nghệ thuật xây dựng tình huống bất ngờ mà tự nhiên, hợp lí, ở ngòi bút miêu tả tâm lí, tính cách nhân vật đặc biệt là nhân vật thiếu nhi.
3. Bài cảm nhận về tình cha con trong Chiếc lược ngà đạt điểm cao nhất:
Tình cảm gia đình luôn là đề tài hay trong văn học, đã có rất nhiều tác phẩm thành công viết về đề tài này. Đọc “Bếp lửa” của Bằng Việt, tôi có cảm giác như được sống một cuộc sống bình yên bên bà. Còn với “Tắt đèn” của Ngô Tất Tố, ta đắm chìm trong tình mẹ con sâu nặng. Rồi đến “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sáng, ta cảm nhận được tình cha con sâu nặng.
Nhà văn Nguyễn Quang Sáng đã xây dựng hoàn cảnh cha con ông Sáu hết sức khó khăn. Tám năm xa vợ con tham gia kháng chiến, ông Sáu luôn canh cánh trong lòng niềm hy vọng được trở về quê hương. Rồi ước mơ đó thành hiện thực, anh được về thăm vợ con ở quê. Nhưng càng hy vọng bao nhiêu thì ông lại càng thất vọng bấy nhiêu. Bé Thu – con gái ông không nhận bố vì vết sẹo dài trên má. Điều này khiến ông Sáu đau lòng, nhưng dù vậy, ông vẫn không thay đổi tình thương con. Khi đọc tác phẩm, có lẽ độc giả sẽ thấy lòng mình sục sôi căm thù chiến tranh, thứ không chỉ khiến bao người ngã xuống mà còn gây ra những tình huống trớ trêu cho cả những đứa trẻ vô tội. cũng phải chịu đựng. Hành động trốn chạy của Thu lúc ấy chỉ xuất phát từ tình yêu mà cô dành cho cha mình, bởi người cha trước mặt cô không giống người cha trong hình. Nhưng vết sẹo dài trên khuôn mặt ấy chỉ là vật cản tạm thời, không thể che đậy tình cha con. Trước khi đi, ông Sáu nhìn con trìu mến: “Bố ơi, bố về nghe con”. Rồi bất ngờ, Thu chạy đến ôm chầm lấy bố và gọi: “Bố ơi”. Tiếng khóc như xé tan sự im lặng và xé ruột mọi người, thật xót xa. Tiếng khóc cất lên sau bao năm kìm nén, khắc khoải chờ đợi. Đó cũng là tiếng ông Sáu đã chờ tôi suốt tám năm xa cách. Người cha lúc này đã không cầm được nước mắt vì bất ngờ, vì vui mừng. Cùng với tiếng gọi của bố là một loạt hành động: “ Vừa chạy như sóc vừa la hét, nó chồm dậy choàng tay qua cổ bố”. . “Bấu chặt lấy cổ bố, nó khóc: “Bố… bố… đừng cho con đi, con ở nhà với bố”. Thu hôn ba và “hôn cả vết sẹo dài trên má ba”.
Những ngày tháng trên chiến trường, ông Sáu vẫn đau đáu nhớ lại lời hứa với con. Khi tìm thấy chiếc ngà voi, gương mặt anh “phấn khởi như đứa trẻ được quà”. Rồi ông “cưa từng chiếc răng lược, cẩn thận, tỉ mỉ như người thợ bạc”, trên lưng ông cần mẫn khắc từng chữ: “Yêu và nhớ tặng bé Thu”. Anh thường “lấy chiếc lược ra ngắm nghía rồi chải lại cho bóng và mượt hơn”. Chiếc lược ấy là cầu nối cho tình cha con ông Sáu, đồng thời cũng là minh chứng cho tình phụ tử bất diệt. Nhưng chưa kịp trao cho con thì ông Sáu đã hy sinh trên chiến trường. Trước khi hy sinh, người cha trút hơi thở cuối cùng, nhờ đồng đội trao cho con gái. Qua “Chiếc lược ngà” người đọc nhận thấy hậu quả nặng nề về tình cảm của chiến tranh phần nào làm sứt mẻ, mất mát tình cảm gia đình, là nỗi đau nhức nhối, dai dẳng trong lòng người. Đây là một đóng góp quan trọng của tác giả – Truyện còn giúp người đọc nhận ra đời sống tình cảm mãnh liệt của con người Việt Nam. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng chứa đựng những kỉ niệm khó quên trong lòng cô bé Thu.
Góp phần làm nên thành công của truyện phải kể đến việc xây dựng tình tiết bất ngờ, độc đáo nhưng cũng đầy éo le kết hợp với sự phân tích tâm lí nhân vật một cách tinh tế và sâu sắc. Truyện được kể theo ngôi thứ nhất, người kể xưng “tôi” có mặt và chứng kiến toàn bộ câu chuyện, có tác dụng rõ rệt trong việc vừa kể chuyện, vừa thể hiện sự đồng cảm với nhân vật, vừa bộc lộ nội dung, ý tưởng của tác phẩm.
Tóm lại, khi đọc tác phẩm “Chiếc lược ngà”, Nguyễn Quang sáng đã cho người đọc thấy được tình cha con giản dị mà sâu sắc biết nhường nào.