Cảnh đám ma gương mẫu trong Hạnh phúc của một tang gia

Đoạn trích “Hạnh phúc của một tang gia” trong “Số đỏ” đặc biệt là Cảnh đám ma gương mẫu là đoạn văn tiêu biểu với người đọc. Đây cũng là nội  dung chính của bài phân tích dưới đây.

1. Dàn ý bài phân tích Cảnh đám ma gương mẫu trong Hạnh phúc của một tang gia:

1.1. Mở bài:

Giới thiệu về tác giả, tác phẩm và Cảnh đám ma gương mẫu trong Hạnh phúc của một tang gia

1.2. Thân bài:

– Nghịch lí xuất hiện ngay trong nhan đề của đoạn trích “Hạnh phúc của một tang gia”.

–> sự đối lập của cảnh tang gia với niềm vui của gia đình

– Đám tang những nghi thức lạ lùng, không khí náo nhiệt của cụ cố Tổ

+ Nghi lễ tạp nham theo lối Tây, Ta, Tàu.

+ Tiếng khóc thay bằng tiếng cười đùa vô nhân tính đầy lố lăng của đám con cháu của cụ cố Hồng cùng của đám khách tham dự đám ma.

–> Đám ma dị thường hỗn độn, nực cười như một màn kịch rất nhiều diễn viên với nét mặt, biểu hiện đầy giả tạo.

– Cảnh hạ huyệt là đỉnh cao của sự trào phúng, đã bóc trần mặt nạ giả nhân giả nghĩa của con người.

+ Cậu Tú Tân hăng hái thể hiện tài năng chụp ảnh đến nỗi nhảy hết lên các ngôi mộ để tự đạo diễn và biên tập cho cuốn phim nhảm nhí của mình.

+ Cụ cố Hồng mơ màng sung sướng vì được mặc áp xô gai, tỏ vẻ chống gậy và đến khi hạ huyết lại càng dốc hết sức diễn vai của một người con đáng thương khóc đến lả người đi.

+ Và biệt là tiếng khóc của  đứa cháu rể làPhán Mọc Sừng

1.3. Kết bài: 

Khẳng định lại giá trị của Cảnh đám ma gương mẫu

2. Phân tích Cảnh đám ma gương mẫu trong Hạnh phúc của một tang gia hay nhất:

Là tiểu thuyết xuất sắc và tiêu biểu của thời kì bấy giờ “Số đỏ” của nhà văn Vũ Trọng Phụng đã khắc họa sinh động nhưng cảnh đời, những con người éo le, đầy nực cười. Chương XV của tiểu thuyết với tiêu đề Hạnh phúc của một tang gia là cảnh miêu tả cảnh đám tang gương mẫu của một ông cố Hồng, như một cuộc chia tay tập thể, một hành trình xuống mồ của cả xã hội đầy trào phúng đáng chê cười.

Đọc nhan đề của đoạn trích là: Hạnh phúc của một tang gia người ta không khỏi thấy nực cười trước sự hóm hỉnh của nhà văn. Tang gia là một nỗi đau đớn, là một buổi lễ trang trọng nhưng  lại là chuyện cui, niềm hạnh phúc của gia đình. Đó là một đám ma tùy tiện pha trộn các nghi thức từ Tây đến Tàu rồi cả ta. Đúng là một đám ma văn minh, mẫu mực mà! Và cái đám ma ấy đã mở đường cho một vở hài kịch đặc sắc với các tình huống lố bịch: một đám tang nhưng chẳng phải đám tang nhưng lại là một đám tang…. Có cả tá người tham dự nhưng họ không phải là những con người bình thường mà những kẻ máu lạnh, cười trên cái chết của chính người thân của mình.

Sau sự lộn xộn đã châm ngòi cho một lễ hội lớn. Đến đám tang đi khắp các nẻo đường, khiến ai nấy thu hút khi thấy đám tang với đủ các cung cách và nghi thức theo kiểu ta, Tây, Tàu. Đi đến đâu tang lễ cũng là một sự náo động. Tiếng kèn, kèn Tây, kèn Tàu lần lượt vang lên khắp phố phường rộn ràng. Tiếng khóc chìm nghỉm trong tiếng cười nói vui đùa: lời bàn tán về vợ con, chuyện may vá quần áo, sắm sửa về tủ quần áo hay tiếng bình phẩm nhan sắc của cô Tuyết… Quả là một khung cảnh hỗn độn giữa đồ vật và con người, âm thanh và màu. Liệu đây là một Đám tang hay đám rước? Đúng là một đại tang vĩ đại có thể “khiến người chết nằm trong quan tài cũng mỉm cười hạnh phúc, nếu không muốn nói là gật đầu”

Đỉnh điểm của vở kịch này là cảnh xuống mồ. Cậu Tú Tân đứa cháu ngoại xuất hiện với nhiệm vụ là đạo diễn quay phim, háp hức đến nỗi nhảy lên mộ như đang đánh thức những linh hồn để chứng kiến ​​cái tang lễ trọng thể của đại gia đình. Anh chỉnh dáng từng người một, nào là chống gậy nào là gục đầu nào là cong lưng nào là lau nước mắt thế này, thế kia… sao cho bức ảnh thật sành điệu về cái chết thật với những nỗi buồn giả.

Khung cảnh ấy khiến người đọc phải chảy nước mắt nhưng không phải thương tiếc mà là cười ra nước mắt. Hòa cùng không khí nhộn nhịp là tiếng khóc to nhất là của ông cháu rể quý hóa Phan mọc sừng, một tiếng khóc của ông khác biệt, khóc để giấu cười. Trên thực tế, đó là niềm vui vì được chia thêm một chút bởi chiếc sừng vô hình mà vợ đã đội lên đầu anh ta. Đứa con trai cả của cụ là cụ Hồng thì vẫn chăm chỉ nét diễn là đứa con hiếu thảo khóc ngất lên thương cha khiến ai cũng thấy giả dối vô cùng.

Cảnh đám tang gương mẫu trong Hạnh phúc của một tang gia là một đám tang có thể gọi là độc nhất vô nhị, lớn nhất cái Hà Thành trở thành những vở hài kịch một trò cười cho người đời. Đằng sau những trò đùa trào phúng ấy, một sự thật được phơi bày với sự độc ác và dối trá, lối ăn ở thói sống văn minh dởm.

3. Phân tích Cảnh đám ma gương mẫu trong Hạnh phúc của một tang gia ngắn gọn nhất:

Ở đời mấy ai “mừng” trước cái chết của một con người, và đặc biệt là của người thân mình trừ khi đó là cái chết của kẻ thù truyền kiếp. Nhưng trớ trêu thay, trong tác phẩm “Số đỏ” của nhà văn Vũ Trọng Phụng lại có một Cảnh đám ma gương mẫu với niềm hạnh phúc, niềm vui riêng biệt trong đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia.

Trước hết là mâu thuẫn trào phúng gợi lên ngay từ nhan đề của đoạn trích. Đám tang là niềm vui của cả gia đình cụ cố Hồng. Có người chết trong nhà, nhưng con cháu lại đang hạnh phúc hơn bao giờ hết là dịp hiếm có để họ tổ chức rước kiệu, hội hè, thỏa mãn ước nguyện bấy lâu nay. Bởi người chết là ông cố với một gia tài lớn với bản di chúc: chỉ được thực hiệ khi ông qua đời. Đây là cái chết mà cả họ tộc đám con cháu đang chờ đợi thế nên khi nó diên ra quả là niềm hạnh phúc. Trong đoạn trích là ngoài niềm hạnh phúc chung của tang gia, thì mỗi thành viên đều có một niềm hạnh phúc riêng. Ví dụ như ông cố Hồng luôn sắm vai già yếu, nay nhờ có tang được phô diễn trước hàng ngàn người, để người ta thấy ông là đứa con hiếu thảo để người ta phải nói: Chà! Nhìn! Con trai cả đã quá già!

Vợ chồng Văn Minh chỉ lo mời LVN Group đến chứng kiến ​​tận mắt cái chết của cụ cố để bản di chúc bước vào giai đoạn thực tế chứ không chỉ là lý thuyết. không còn nữa. Và cũng là dịp để những mẫu áo dài Tây hóa được lăng xê với đường nét táo bạo nhất cho người có tang, để người chết có chút hạnh phúc trong cuộc sống. Cô Tuyết – cô cháu gái thì sung sướng với bộ đồ ngây thơ để lộ ra bầu ngực viền đen với chiếc đội nón xinh đặc biệt là trên mặt phảng phất nét buồn lãng mạn. Đứa cháu rể Ông Phán mọc sừng, hả hê được chia thêm vài nghìn đồng thì cái cặp sừng hươu vô hình trên đầu. Anh Tú Tân háo hức khôn xiết vì có dịp dùng chiếc máy ảnh đã chuẩn bị sẵn mà chưa có dịp dùng đến. Hạnh phúc vượt ra ngoài gia đình cụ cố Hồng là dịp để đám khách mời phô trương với những bộ râu ria quái dị. Cả phố xá náo nhiệt và đông vui bởi đám ma nào to như hội chợ đầu năm.

Một trong những nét nổi bật của chương này là miêu tả cái không khí ồn ào, lộn xộn. Thông thường, đám tang có không khí trang nghiêm thể hiện sự kính trọng đối với người chết. Đám tang cụ cố lại vô cùng lạ lùng, rộn ràng như ngày hội mang đủ dáng dấp của Tây, Ta, Tàu hòa trộn. Tiếng khóc bị át trong tiếng cười nói của đám con cháu vô tri và của những người dự đám tang chỉ với cái mã. Đám tang hỗn loạn như một sân khấu lớn, một vở kịch để các diễn viên phô diễn tài năng của mình. Quả đúng với nhận xét của nhà văn Vũ TRọng Phụng “Đúng là một đám tang lớn mới làm cho người ta vui. Chết nằm trong quan tài thì phải cười vui, không thì gật đầu”.

Cảnh xuống huyệt là đỉnh cao của nét trào phúng, bởi ở đó các nhân vật đều lộ mặt nạ giả dối. Anh Tú Tân thể hiện tài năng chụp ảnh với hành động vô phép nhảy từ nấm mồ này sang nấm mồ khác. Ông cố Hồng hớn hở đóng vai người con hiếu thảo đến nỗi đã khóc đến ngất cả đi.

Trong không khí nhộn nhịp ấy là một tiếng khóc riêng biệt của ông cháu rể Phán Sừng. Nhưng ai ngờ đằng sau tiếng khóc nực cười ấy, anh ta dựng nên vở kịch để “giao dịch” với Xuân Tóc Đỏ khi hắn để lộ ra việc ông bị vợ cắm sừng.

Có thể nói, đây chính là “đám tang mẫu mực” nhất Hà Thành bởi nó đã vạch trần tất cả những gì xấu xa, giả dối của những bọn thượng lưu trong xã hội thực dân phong kiến khi ấy.

SOẠN HỢP ĐỒNG, ĐƠN, VĂN BẢN THEO YÊU CẦU CHỈ 500.000đ

--- Gọi ngay 1900.0191 ---

(Tư vấn Miễn phí - Hỗ trợ 24/7)

Công ty Luật LVN - Địa chỉ: Số 16B Nguyễn Thái Học, Yết Kiêu, Hà Đông, Hà Nội, Việt Nam

Gmail: luatlvn@gmail.com