Dàn ý Đóng vai chị Dậu kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ? Bài văn Đóng vai chị Dậu kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ hay nhất? Bài văn Đóng vai chị Dậu kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ ngắn gọn nhất?
Ngô Tất Tố là một nhà văn tiêu biểu trong trào lưu văn học hiện thực phê phán trước năm 1945 với sở trường về đề tài nông thôn, vừa bóc trần bộ mặt xấu xa, tàn ác của bọn cường hào phong kiến, vừa thể hiện sự đồng cảm sâu sắc đối với nông dân nghèo khổ và khám phá vẻ đẹp tiềm ẩn của họ. Nói đến Nhà văn Ngô Tất Tố, không thể không nghĩ đến hình ảnh làng quê nghèo Việt Nam thời Pháp thuộc với tác phẩm Tắt Đèn mở đầu tiếng thúc dồn sưu đe dọa cuộc sống của người nông dân nghèo khổ. Dưới đây là bài viết tham khảo về bài văn Đóng vai chị Dậu kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ.
1. Dàn ý Đóng vai chị Dậu kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ:
1.1. Mở bài:
– Giới thiệu về bản thân tên là Dậu và hoàn cảnh gia đình thuộc hạng cùng đinh
1.2. Thân bài:
– Gia đình tôi nghèo, lại còn phải nộp thuế cho chồng khiến gia đình tôi vô cùng khốn đốn.
– Vì không có tiền đóng nộp nên chồng tôi bị đánh đập.
– Thương chồng tôi dứt ruột bán đứa con gái cái Tí để có đủ số tiền nộp suất sưu cho chồng.
– Nhưng nào ngờ nhà tôi còn phải đóng suất sưu cho em chồng, người đã chết từ năm ngoái. Và lại một lần nữa vì không đủ tiền để nộp nên chồng tôi bị bắt quan trên đánh trói ngoài đình.
– Sau một ngày bị hành hạ cực khổ, chồng tôi được người ta cõng về nhưng trông vô cùng thảm thương rũ rượi như một xác chết. Tôi vô cùng đau đớn, tức tưởi, may sao có sự giúp đỡ của nhà hàng xóm, một lát sau chồng tôi đã mở mắt, lấy lại ý thức.
– Nồi cháo được nấu xong, tôi cẩn thận đem lên nhà, múc ra bát và quạt cho đỡ nóng để chồng tôi có thể ăn lấy sức
– Nào chờ vừa kề bát cháo đến miệng thì ở ngoài ngõ, tiếng chó sủa inh ỏi cả xóm, tiếng bước chân người rầm rập, tôi giật mình và hốt hoảng đứng dậy thì thấy đám cai lệ và bọn người nhà lí trưởng xông ập vào nhà.
– Nhìn thấy vợ chồng tôi, tên cai lệ táo tởn quát: “Nộp tiền sưu mau, thằng kia, ông còn tưởng mày chết hôm qua rồi cơ đấy!”. Chồng tôi sợ hãi run rẩy, vội đặt nhanh bát cháo xuống phản rồi hoảng quá lăn đùng ra giữa nhà, vậy mà chúng nó lại mỉa mai: “Anh ta lại sắp phải gió như đêm qua rồi đấy!”.
– Tôi vội quỳ hẳn xuống đất cầu xin hắn, vậy mà hắn tàn ác đạp vào ngực tôi, lúc này tôi tức giận quá không thể nổi sự ác động của chúng tôi chợt đứng hẳn lên, quát lớn vào mặt chúng.
– Tên cai lệ thấy vậy lại tát mạnh vào mặt tôi, thế nhưng tôi cũng không chịu thua, sự khốn cùng đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi, tôi nghiến răng túm lấy tóc tên cai lệ mà lẳng hắn ra tận cửa.
– Lúc này tên người nhà lí trưởng xông đến và định lấy gậy đánh tôi, sau khi giằng co một lát, tôi cũng được hắn và lẳng ra ngoài cửa, còn đá thêm một cái.
– Chồng tôi lúc này can ngắn, thều thào bảo tôi đừng đánh chúng, kẻo họa vào thân không gánh nổi, nhưng tôi đã mặc kệ không thể để chúng ức hiếp mãi thế được.
– Tên cai lệ cùng tên người nhà lý trưởng bỏ chạy khỏi nhà tôi, và đe dọa nhưng tôi không thấy sợ nữa.
1.3. Kết bài:
– Sau khi chúng đi, tôi đỡ người chồng đáng thương ngồi dậy, dọn dẹp đống hỗn độn, và dỗ hai đứa con thơ.
– Nhìn vào bầu trời đen tối bên ngoài tôi không biết cuộc sống sau này của gia đình tôi sẽ thế nào…
2. Bài văn Đóng vai chị Dậu kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ hay nhất:
Tôi tên Dậu với hoàn cảnh không còn gì để diễn tả hơn từ hạng cùng đinh của xã hội. Nhà tôi nghèo, nợ thuế má phải bán gánh khoai, ổ chó mới sinh và cả đứa con gái bảy tuổi cho vợ chồng Nghị Quế để có tiền nộp thuế cho chồng. Nhưng vẫn chưa xong, chồng tôi còn bị trói và đánh đập ngoài sân đình, vì còn nộp thuế của người em chồng đã chết năm trước.
Dù có chết cũng không thoát khỏi sưu thuế của nhà nước nên vợ chồng tôi vẫn phải nộp mức sưu đó. Chồng tôi vốn đã ốm yếu, ngày đêm bị trói ngoài sân đình, tưởng như đã chết. Bọn cai lệ thấy vậy liền khiêng chàng về nhà.
Tôi là một người vợ khi thấy chồng như vậy, nên không cầm được nước mắt vì đau đớn. Tôi tìm mọi cách để cứu chồng mình khỏi cơn nguy kịch. Tôi tha thiết xin chồng húp một ngụm cháo cho đỡ đau bụng. Bát cháo ấy được nấu bằng gạo mà người hàng xóm tốt bụng cho bởi nhà tôi đã chẳng còn gì để ăn.
Tôi ngồi bên chồng và quan sát xem anh ăn có ngon miệng không vừa thấy đau khổ cho cuộc đời bạc bẽo của mình.
Chồng tôi vừa chuẩn bị đưa bát cháo lên miệng thì bọn cai lệ, tay chân của lí trưởng hùng hổ, xông tới, lấy roi quất vào người chồng tôi, chúng ra sức mà đánh tơi bời. Chồng tôi chưa kịp húp một miếng cháo, đã bị tiếng la hét của chúng làm cho hoảng hồn và ngã lăn ra. Chúng chửi tôi không ra gì, rồi trợn mắt mắng tôi. Thấy vậy tôi vội van xin chúng khất nợ, xin họ suy nghĩ lại vì chồng tôi chỉ vừa mới đi từ cửa tử về chưa được bao lâu.
Nhưng không, chúng vô cùng tàn ác, chạy đến trói chồng tôi. Thấy tôi van xin, tên cai lệ đấm luôn vào ngực tôi, rồi tát vào mặt tôi. Đã đến nước này thì tôi không thể chịu đựng được nữa, cái gì cũng có giới hạn. Để bảo vệ chồng, tôi lấy hết sức mình và chống trả. Cô nghiến răng túm lấy tóc tên cai lệ mà lẳng hắn ra tận cửa. Lúc này tên người nhà lí trưởng xông đến và định lấy gậy đánh tôi, sau khi giằng co một lát, tôi cũng được hắn và lẳng ra ngoài cửa, còn đá thêm một cái.
Chồng tôi lúc này can ngắn, thều thào bảo tôi đừng đánh chúng, kẻo họa vào thân không gánh nổi, nhưng tôi đã mặc kệ không thể để chúng ức hiếp mãi thế được.
Tôi không còn gì để sợ nữa, tôi thà vào tù chứ không để cho chúng lộng hành. Tôi đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng thấy chúng ngày càng lấn lướt, áp bức, bóc lột dã man, đe dọa đến tính mạng của chồng tôi nên tôi buộc lòng phải vùng lên đấu tranh với chúng. Đúng như câu nói “Con sâu luôn luôn quằn quại”, trong hoàn cảnh bị áp bức, tôi chẳng còn sợ gì nữa, lũ cai lệ và tên người nhà lí trưởng toàn là lũ nghiện thì làm sao có thể đọ sức được với tôi con người quanh năm lao động làm việc quần quật.
Sau khi bị đánh bọn chúng sợ hãi chạy ra khỏi nhà tôi và không quên buông lời đe dọa. Nhưng với tôi mấy đời đe dọa này đã chả còn nghĩa lý gì cả. Tôi đỡ chồng đứng dậy và dọn dẹp đống lộn xôn mà chúng gây ra. Tôi nhìn ra bầu trời đen tối ngoài trời sao mà thấy giống cuộc đời tôi như một con đường tối không có lối thoát.
3. Bài văn Đóng vai chị Dậu kể lại đoạn trích Tức nước vỡ bờ ngắn gọn nhất:
“Con cò mày đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm, lộn cổ xuống ao”
Cây ca dao này có lẽ là lời miêu tả đúng nhất về số phận của tôi hay những người nông dân trong thời kì thuộc địa nửa phong kiến có lẽ cũng giống như hình ảnh con cò trong câu ca dao ấy đời sống vô cùng bấp bênh.
Tôi tên là Dậu phải sống trong cảnh tủi nhục tột cùng. Gia đình tôi thuộc diện cùng đinh, một mình tôi gồng gánh nuôi chồng và 3 đứa con, lại vừa phải lo việc thu thuế cho chồng, vừa phải lo cho người em chồng đã mất năm ngoái.
Để có tiền đóng thuế cho chồng, tôi đã bán hết mọi thứ trong nhà. Tôi đã bán khoai lang, nay lại phải bán cả đàn cún con chưa mở mắt, rồi cả Tí – đứa con gái đầu lòng chưa tròn bảy tuổi của gia đình Nghi Quế.
Mặc dù vậy, tôi vẫn không có đủ tiền để trả cho chồng, nên chồng tôi đã bị gia đình Lý trưởng hành hạ, làm nhục, đánh đập. Sau khi đã đánh đập tàn nhẫn chũng trả chồng tôi về nhà như cái xác không hồn.
Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để chăm sóc và cứu anh khỏi bàn tay tử thần. Nấu xong bát cháo, quạt cho nguội, bưng bát cháo đến bên giường chồng, tôi cố động viên Thầy ngồi dậy uống chút cháo cho đỡ đau bụng. Tôi mong có thể đánh thức sự sống cho chồng, đưa anh từ cõi chết sống lại.
Khi bọn cai lệ ập đến đòi bắt chồng tôi một lần nữa, tôi phải van xin chúng. Nhưng bọn cai lệ vẫn tiếp tục hống hách ăn nói thô tục, tôi vẫn khiêm tốn gọi chúng là “ông”, thưa bằng “cháu”, “cháu”. Tôi đã cố gắng chịu đựng, cố nén mọi đau khổ, kể cả tủi nhục để bảo vệ tính mạng cho chồng.
Nhưng “tức nước” rồi cũng sẽ “vỡ bờ”. Nhẫn nhịn đã đủ, tôi đứng lên đánh lại chúng. Sau khi bị cai đánh và dọa không tha cho chồng tôi, nên đã vô cùng căm thù đã nghiến răng thách thức chúng: Mày trói chồng bà, bà sẽ cho mày xem.
Tình thế đã đổi thay, khi con người không còn chịu đựng được nữa mà vươn lên bằng một nghị lực phi thường. Chưa dừng lại ở sự đe dọa, với sức mạnh của người phụ nữ mạnh mẽ, tôi đã “tóm cổ tên cai” và “đẩy hắn ra cửa” khiến hắn “ngã ngửa”. Trong phút chốc, tôi đã quật ngã hai tên đầu bò bằng sức mạnh của lòng căm thù.
Thậm chí lúc này chồng tôi có khuyên ngắn thì tôi cũng không thể dừng lại, dù có đi tù tôi cũng không chịu nổi sự áp bức này nữa.