Đóng vai Giôn-xi kể lại câu chuyện Chiếc lá cuối cùng ngắn nhất

Nghệ thuật vị nhân sinh. Đó là thông điệp truyền tải vô cùng ý nghĩa mà câu chuyện ” Chiếc lá cuối cùng” đến nay vẫn còn giá trị nguyên vẹn. Dưới đây là bài viết đóng vai Giôn – xi kể lại câu chuyện nhân văn trên. 

1. Vài nét về tác giả, tác phẩm: 

1.1. Tác giả O hen – ri: 

– O. Henry (1862-1910) sinh ra ở Greensboro, bang Carolina Bắc, Hoa Kỳ.

– Ông là một nhà văn viết truyện ngắn nổi tiếng. Tên ông được dùng để đặt cho giải thưởng truyện ngắn hay nhất hàng năm ở Mỹ.

– Nhờ cuộc đời phong phú nên tác giả để lại số lượng truyện ngắn khá nhiều (tổng cộng gần 400 truyện cộng thêm vài bài thơ).

– Các truyện ngắn của ông được độc giả và giới phê bình yêu thích nhất là “Chiếc lá cuối cùng”, “Món quà giáng sinh”, “Căn gác xép”, “Tên cảnh sát và gã lang thang” và nhiều truyện khác

1.2. Tác phẩm Chiếc lá cuối cùng: 

Bố cục: 3 phần

– Phần 1: Từ đầu → kiểu Hà Lan: Giôn-xi đợi cái chết

– Phần 2: Tiếp theo → vịnh Na- plơ: Giôn-xi vượt qua cái chết

– Phần 3: Còn lại: Bí mật của chiếc lá cuối cùng. 

Giá trị nội dung:

– Ca ngợi tình yêu thương cao cả giữa con người nhất là của những con người nghèo khổ nhưng sống có niềm đam mê, hoài bão

– Khẳng định giá trị của nghệ thuật chân chính là nghệ thuật vì sự sống của con người vượt ra khỏi những điều nhỏ bé khác.

– Ý nghĩa: Chiếc lá cuối cùng là câu chuyện cảm động về tình yêu thương giữa những người nghệ sĩ nghèo. Họ chấp nhận cuộc sống nghèo khổ để sẵn sàng theo đuổi lý tưởng của cuộc đời mình. Qua đó tác giả thể hiện quan niệm của mình về mục đích của sáng tạo nghệ thuật: nghệ thuật vị nhân sinh.

Giá trị nghệ thuật:

– Nghệ thuật khắc hoạ nhân vật

– Xây dựng tình tiết hấp dẫn, sắp xếp chặt chẽ khéo léo.

– Kết cấu đảo ngược tình huống hai lần.

2. Dàn ý đóng vai Giôn-xi kể lại câu chuyện Chiếc lá cuối cùng ngắn nhất: 

Mở bài:

Giôn – xi tự giới thiệu về bản thân:

– Giờ đây, tôi đã trở thành một họa sĩ được nhiều người biết đến

– Nhờ có cu Bơ – men, tôi đã thực hiện được ước mơ của mình. 

Thân bài:

Tâm trạng tuyệt vọng của tôi trước khung cảnh mùa đông: 

– Tôi bị bệnh sưng phổi.

– Thời tiết: đang là mùa đông

Tôi nhường như đã đầu hàng số phận bằng cách đặt sự sống của mình vào số lượng của chiếc lá thường xuân trên cây, lá rụng hết nghĩa là tôi cũng kết thúc cuộc đời của mình.

Tình huống đảo ngược thứ nhất:

– Tâm trạng đau khổ và hồi hộp của Xiu khi phải mở cửa.

– Sự bất ngờ ngoài dự kiến: chiếc lá cuối cùng vẫn còn đó, hi vọng đã trở lại

– Tâm trạng tuyệt vọng, thiếu niềm tin vào sự sống

– Chiếc lá vẫn còn: làm thức tỉnh ý chí sống, giúp tôi vượt qua bệnh tật

Tình huống đảo ngược lần thứ hai:

– Tâm trạng chị Xiu: từ hồi hộp, lo lắng đến hiểu rõ sự thật là sự hòa trộn tình yêu thương và cảm phục trước tấm lòng cao cả của cụ Bơ – men.

– Cụ Bơ – men đã hy sinh bản thân mình để cứu lấy tôi.

– Nghệ thuật có thể thức tỉnh lòng tin của con người, trên hết là tình yêu thương đồng loại.

Kết bài

Đánh giá, nhìn nhận lại vấn đề: Nghệ thuật vị nhân sinh

Tình cảm và lòng biết ơn của Giôn – xi đối với cụ Bơ – men. 

3. Đóng vai Giôn-xi kể lại câu chuyện Chiếc lá cuối cùng ngắn nhất: 

Giờ đây, khi trở thành người họa sĩ nổi tiếng, tôi muốn kể lại câu chuyện về ” Chiếc lá cuối cùng” của cuộc đời mình để truyền cảm hứng cho các bạn. Tôi là Giôn-xi, một cô họa sĩ nghèo sống đến từ nước Mĩ xa xôi với công việc đi đến nhiều nơi để lấy cảm hứng nghệ thuật. Tôi may mắn khi được sống cùng những người chung niềm đam mê và có tấm lòng vô cùng nhân hậu và tốt bụng.

Ngày ấy, tôi ở cùng chị Xiu – một chị bạn vô cùng thân thiết, tốt bụng – sống trong một khu nhà trọ rẻ tiền. Hàng xóm của chúng tôi hầu hết đều là những người lao động nghèo, trong đó có một người hoạ sĩ già tên là Bơ- men. Cụ  cũng có một niềm đam mê rất lớn tới nghệ thuật nhưng có lẽ cụ chưa bén duyên với nguồn cảm hứng sáng tác. Ông cụ với tâm trạng buồn rầu và suốt ngày say khướt.

Năm ấy, mùa đông trời rét dữ dội và buốt giá. Trong xóm trọ nghèo của tôi lan tràn một căn bệnh quái ác, căn bệnh viêm phổi. Cuộc sống nhiều thiếu thốn, đói và rét, cộng với thể lực vốn yếu ớt, tôi cũng bị gã khổng lồ độc ác ấy hỏi thăm. Người mệt rã rời, những cơn ho dữ dội tưởng chừng không dứt khiến người tôi như tan ra thành bụi. Trong tôi lúc này đã hoàn toàn bị nghịch cảnh cuộc sống hạ gục. Chị Xiu ngày đêm chăm sóc tôi, dành dụm từng số tiền ít ỏi để thuê bác sĩ thăm khám cho tôi. Chị thương tôi thường hay khóc thầm, tủi thân nhưng bên ngoài vẫn gắng gượng để truyền cho tôi năng lượng sống. Ngoài Xiu và vị bác sĩ già đáng mến, cụ Bơ-men đáng mến cũng hay lên thăm thôi, mỗi khi thấy tôi từ chối những thìa cháo từ chị Xiu thì không ngừng mắng tôi là cô bé ngu ngốc.

Dần dần, tôi thấy người mình yếu đi. Những cơn ho dai dẳng hơn, tôi không đủ sức để mà ho lớn. Tôi nằm ẹp xuống giường, không thể tự dậy được. Tôi đã chấp nhận đầu hàng số phận. Căn phòng quanh tôi trống vắng, lạnh lẽo vô cùng. Tôi tuyệt vọng nhìn ra cửa sổ: ngoài kia, những chiếc lá thường xuân đang lặng lẽ rời cành. Chao ôi! Cuộc đời tôi cũng đang lặng lẽ rời bỏ sự sống như thế. Từng phút, từng phút một… và tôi biết, khi chiếc lá cuối cùng lìa cành thì cuộc đời tôi cũng lìa bỏ nhân gian. Tôi nói ý nghĩ ấy với Xiu, chị ôm lấy tôi vào lòng an ủi:

– Con mèo con của chị… Em đừng nghĩ vớ vẩn như thế. Bác sĩ nói em sắp bình phục rồi.

  Tôi biết đó chỉ là lời nói dối. Xiu đi lấy thuốc cho tôi, chị gặp cụ Bơ- men, nói gì đó với cụ. Tôi lại thấy cụ mắng tôi rất lớn:

– Ngu ngốc! Thật là con bé ngu ngốc! Ai lại đi gắn đời mình vào những chiếc lá ngớ ngẩn!

  Đêm hôm ấy, mưa gió dữ dội. Tôi như chỉ đợi chiếc lá cuối cùng ngoài kia rơi để chút hơi thở cuối cùng. Có lẽ, tôi sẽ chẳng còn một hy vòn sống xót nào nữa.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy thấy chị Xiu đang ngủ gục trên bàn với gương mặt xanh xao, hốc hác. Tôi như muốn từ giã ngay cuộc sống đau khổ này để không làm phiền mọi người. Bỗng chị Xiu thức dậy nhẹ nhàng đến bên tôi rồi hỏi có cần gì không, nhưng tôi lạnh lùng bảo chị Xiu khéo tấm rèm che cửa lên. Chị ủ rũ ra khéo lên thì bống reo lên: Ô kìa! Ngoài kia một chiếc lá thường xuân vẫn còn đó! Chiếc lá kiên trung bám vào thân cây bò trên tường. Chiếc lá còn xanh, chỉ rìa lá thì đã ngả vàng. Tôi chợt như thức tỉnh mọi thứ. Chiếc lá trơ trọi kia có thể một mình đương đầu với trận bão tuyết ngoài kia. Tại sao tôi lại từ bỏ mạng sống của mình dễ dàng như vậy? Còn ước mơ đang dang dở kia thì sao? Còn chị Xiu và những người quan tâm tôi nữa. Tôi bất giác nhận lấy được ánh sáng hy vọng của sự sống và dần lấy lại niềm tin. 

Dần dần, tồi thấy tinh thần phấn chấn hơn. Người thấy mạnh mẽ dần lên. Bác sĩ vào thăm bệnh cho tôi cũng thấy vui vẻ hẳn. Một buổi sáng, trong lúc chờ Xiu đi lấy thuốc, tôi khẽ lấy cuộn len và chiếc que đan để thử làm chút gì sau thời gian dài nằm giường bệnh. Lát sau, Xiu vào phòng, tôi thấy gương mặt Xiu vô cùng xúc động. Chị bước tới giường, nhìn sâu vào mắt tôi:

– Con mèo con của chị…! Cụ Bơ-men đã mất rồi. Mất vì bệnh viêm phổi. Vào cái đêm mưa gió hãi hùng hôm trước, người ta tìm thấy cụ khi người cụ đã ướt mềm. Sau đêm ấy, cụ nằm liệt giường và vừa mất sáng nay. Dưới chân tường trước cửa sổ phòng chị em mình – Xiu hướng ánh mắt đến chiếc lá thường xuân bất động – người ta thấy rơi vãi những chiếc bút vẽ, những bảng màu… Giôn-xi! Có bao giờ em thắc mắc tại sao không bao giờ em thấy chiếc lá cuối cùng rung động…? Cụ Bơ-men đã vẽ nó vào cái đêm tất cả những chiếc lá khác rời cành.

Nói xong chị Xiu khóc nức nở. Trong lòng tôi trào dâng những niềm cảm xúc khó tả. Không ngờ cụ Bơ – men lại hy sinh, dành cả cuộc đời cống hiến cho nghệ thuật và cứu mạng tôi. Điều đó cho đến sau này thôi thúc tôi phải không ngừng nghỉ cống hiến, hoàn thành những ước mơ dang dở thay cả phần cụ Bơ -men. Dưới những bức tranh tôi đã vẽ thì sẽ để lại chữ ký của cụ Bơ – men để bày tỏ sự trân trọng và biết ơn cụ rất nhiều. Cảm ơn người nghệ sĩ chân chính ấy đã giúp mình vượt qua những thử thách để có được thành công như bây giờ. 

SOẠN HỢP ĐỒNG, ĐƠN, VĂN BẢN THEO YÊU CẦU CHỈ 500.000đ

--- Gọi ngay 1900.0191 ---

(Tư vấn Miễn phí - Hỗ trợ 24/7)

Công ty Luật LVN - Địa chỉ: Số 16B Nguyễn Thái Học, Yết Kiêu, Hà Đông, Hà Nội, Việt Nam

Gmail: luatlvn@gmail.com