Người lái đò sông Đà là một trong những tác phẩm trọng tâm của chương trình Ngữ văn lớp 12. Để có thể có được một bài thi xuất sắc, không chỉ phân tích hay mà phần kết luận của các em cũng cần “đốn tim” người đọc. Dưới đây là những kết bài hay nhất của bài Người lái đò sông Đà.
1. Kết bài phân tích Người lái đò sông Đà:
Người lái đò sông Đà là một tác phẩm văn học hay, thể hiện những nét đặc sắc nhất trong phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân, một cây bút tài hoa, uyên bác, luôn sát cánh, khám phá và miêu tả thế giới dưới góc độ văn hóa, thẩm mỹ, miêu tả con người về mặt tài năng nghệ thuật. Tác phẩm không chỉ ca ngợi vẻ đẹp hùng vĩ, thơ mộng của thiên nhiên Tây Bắc mà còn ca ngợi vẻ đẹp bình dị, anh hùng và tài hoa của người dân lao động nơi đây. Qua đó, nhà văn Nguyễn Tuân thể hiện tình yêu đất nước, niềm tự hào phấn khởi, sự gắn bó thiết tha với làng quê Việt Nam.
2. Kết bài Người lái đò sông Đà hay nhất:
Xin cảm ơn nhà văn Nguyễn Tuân đã cho chúng tôi được thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật đầy sáng tạo. Ngoài việc cung cấp cho ta những tri thức, hiểu biết về đời sống, văn hóa và lịch sử, địa lý, ngôn ngữ…, tác phẩm còn là một khối kiến trúc thẩm mỹ độc đáo, giúp ta cảm thụ sâu sắc vẻ đẹp, vẻ đẹp của con người bê tông, con người lao động Sông Đà người lái đò. Nguyễn Tuân đúng là một nghệ sĩ tài hoa bậc thầy trong việc ngợi ca những con người lao động gian khổ nhưng đầy vinh quang.
3. Kết bài cảm nhận Người lái đò sông Đà:
Hình tượng của người lái đò sông Đà được đã được nhà văn Nguyễn Tuân xây dựng rất thành công qua ngòi bút độc đáo, sáng tạo của mình. Trong hơi thở văn chương ấy, nhà văn Nguyễn Tuân đã khẳng định được tài năng và sức mạnh to lớn của con người trước thiên viên hùng vĩ. Đây là cuộc chiến không cân sức giữa con người lao động với thiên nhiên kỳ bí, muôn vàn khó khăn, gian khổ. Nhưng bằng trí thông minh, sức sáng tạo, sự kiên cường, tỉ mỉ đã ăn sâu vào máu người công nhân, họ đã giành được chiến thắng vẻ vang và vẻ vang nhất, trở thành người nghệ sĩ tài hoa nơi tiền tuyến.
4. Kết bài học sinh giỏi về Người lái đò sông Đà:
Khi xây dựng nhân vật người lái đò trên sông Đà, nhà văn Nguyễn Tuân đã thành công khắc họa nét tài hoa của một người nghệ sĩ “nhân vật phải là nghệ sĩ trong nghề của mình”. Nhà văn chú ý tạo ra những tình huống thử thách để nhân vật bộc lộ bản chất. Sông Đà càng dữ dội bao nhiêu thì người lái đò càng tài hoa, dũng cảm bấy nhiêu. Nhà văn am hiểu nhiều nghệ thuật quân sự, thao lược kết hợp với nghệ thuật miêu tả, so sánh, liên tưởng độc đáo qua ngôn ngữ phong phú để làm nổi bật con người sông Đà và người lái đò Sông Đà. Tóm lại, sự thành công trong việc xây dựng nhân vật người lái đò Lai Châu đã trở thành sức hấp dẫn riêng của tác phẩm trong nền văn học nước nhà.
5. Kết bài Người lái đò sông Đà siêu hay:
Tóm lại, với tình yêu tha thiết với thiên nhiên đất nước, với tài năng của một nghệ sĩ chữ nghĩa chân chính, với Nguyễn Tuân, có lẽ lần đầu tiên con sông Đà của Tổ quốc đã đi vào văn học với một cái nhìn dữ dội, hùng vĩ, hoang sơ nhưng cũng chứa đựng trong nó sự thơ mộng, trữ tình. Hóa ra, đối với tác giả Người lái đò sông Đà, thiên nhiên cũng là một sản phẩm nghệ thuật vô giá, thiên nhiên luôn làm con người mê mẩn.
6. Kết bài Người lái đò sông Đà hay nhất:
Nếu “Sông Hương” của Hoàng Phủ Ngọc Tường mang vẻ đẹp trầm mặc của cố đô và con người xứ Huế thì sông Đà lại là biểu tượng và mang đậm nét văn hóa của người dân Tây Bắc. Như vậy, có thể khẳng định Đà giang qua ngòi bút của Nguyễn Tuân hiện lên dữ dội một cách bất thường, đến đỉnh điểm, thể hiện rất rõ phong cách rất riêng của Nguyễn Tuân – một phong cách rất “ngông”.
7. Kết bài Người lái đò sông Đà chọn lọc:
Dưới ngòi bút của người nghệ sĩ ngôn từ, vẻ đẹp hoang sơ và sức mạnh huyền bí của Sông Đà hiện lên dưới nhiều góc độ khác nhau. Đây là tiềm năng to lớn của Đà Giang cần được con người chinh phục. Đây là “chất vàng” quý giá của nước ta. Chính vì vậy, Nguyễn Tuân đã nói đến hình ảnh những chiếc tua-bin thủy điện. Điều đó cũng có nghĩa là người viết suy nghĩ về vai trò, vị trí của Sông Đà trong sự nghiệp công nghiệp hóa đất nước.
8. Kết bài phân tích tác phẩm Người lái đò sông Đà:
Hình như Sông Đà đọc nhiều nhưng vẫn rất hấp dẫn! Mới đọc còn thấy ngại nhưng đọc xong lại thấy hấp dẫn. Đọc để cảm nhận thế giới sông nước nhưng lần nào tôi cũng thấy vọng lại bao điều mới mẻ của thế giới con người. Tôi tự hỏi, phải chăng đó là điều tạo nên sức hấp dẫn đa chiều của hình ảnh dòng sông? Có thể khẳng định chắc chắn rằng Người lái đò Sông Đà là một bài thơ hay được làm nên từ tình yêu quê hương tha thiết, thiết tha của một người muốn dùng văn chương để ca ngợi vẻ đẹp hùng vĩ, kiêu hãnh của vùng đất hào hùng, trữ tình và thơ mộng của thiên nhiên.
9. Kết bài Người lái đò sông Đà xuất sắc nhất:
Trong tác phẩm của Nguyễn Tuân làm sao có bóng dáng con người? Thiên nhiên càng bao la, hùng vĩ, dữ dội lại càng làm nổi bật vẻ đẹp trí tuệ tài hoa của con người lao động. Trong bài, tác giả đã xây dựng hình ảnh “người lái đò” là biểu tượng của người lao động cần cù nhưng không kém phần mạnh mẽ, dũng cảm khi sẵn sàng đương đầu với thiên nhiên hào hiệp, quyết liệt trong cuộc chiến không cân sức. Con sông Đà bỗng trở thành kẻ thù số một, người lái đò thật nhỏ bé giữa thiên nhiên. Tuy nhiên, họ vẫn thể hiện sự thông minh và tài năng nghệ thuật của mình.
10. Kết bài Người lái đò sông Đà được điểm cao:
Nguyễn Tuân đã mang đến cho nền văn học nước nhà một kiệt tác vô cùng độc đáo, một phong cách nghệ thuật riêng biệt, uyên bác và tài hoa. Khép lại những trang của bài văn Người lái đò sông Đà, tôi vẫn không ngăn được cảm giác lâng lâng trong tâm hồn, có lẽ đó là những gì đẹp đẽ nhất mà văn học đã mang lại và khơi gợi trong lòng tôi. Tôi có cảm xúc thẩm mỹ tuyệt vời. Xin cảm ơn Nguyễn Tuân, người nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp để nâng niu những giá trị bền vững của cuộc đời lao động và của dân tộc.
11. Kết bài Người lái đò sông Đà ấn tượng:
Bài tùy bút Người lái đò sông Đà cũng là một tác phẩm tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật uyên bác của nhà văn Nguyễn Tuân. Tác phẩm đặc sắc này không chỉ ca ngợi vẻ đẹp hùng vĩ, thơ mộng của thiên nhiên Tây Bắc mà dường như còn ca ngợi vẻ đẹp bình dị, anh hùng và tài hoa của những người dân lao động nơi đây. Qua đó, nhà văn Nguyễn Tuân đã thể hiện được tình yêu đất nước, niềm tự hào và thiết tha, sự gắn bó tha thiết của mình với làng quê Việt Nam.
12. Kết bài Người lái đò sông Đà sâu sắc:
Trên cái nền của dòng sông vừa “hung bạo” vừa “lãng mạn” hiện lên hình ảnh người lái đò trên sông Đà. Trên thực tế, người lái đò chủ yếu xuất hiện trong cuộc vật lộn với dòng thác hung dữ, tức là ở phía hung dữ của sông Đà. Nếu tác giả đặt ông vào một khung cảnh khác – một khung cảnh nên thơ, trữ tình – chắc chắn ông sẽ trở thành một thi sĩ si tình trong truyện cổ tích. Nhưng ở đây, đối mặt với dòng sông hung dữ, với loài thủy quái, người lái đò nhất thiết phải trở thành người anh hùng kiên cường – một nhân vật sử thi trong sử thi trèo ghềnh vượt thác.
13. Kết bài Người lái đò sông Đà ý nghĩa nhất:
Với Nguyễn Tuân, sông Đà mang một vẻ đẹp toàn bích, trở thành một sinh thể sống động và có hồn. Dòng sông vừa hùng vĩ, dữ dội lại vừa thơ mộng, trữ tình. Phải là một người yêu và tự hào về vẻ đẹp của thiên nhiên đất nước mới có thể miêu tả Sông Đà như thế. Có thể nói, qua những câu ca ngợi dòng sông Đà Giang, ta thấy được tình cảm gắn bó của Nguyễn Tuân với quê hương. Tác phẩm Người lái đò sông Đà tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân. Tác giả cho rằng cái đẹp phải là thứ gây ấn tượng mạnh với người đọc. Đẹp thì phải đẹp, dữ thì phải khủng. Sông Đà đúng là Vàng mười của thiên nhiên Tây Bắc mà các nhà văn luôn khao khát tìm kiếm và thể hiện trong tác phẩm của mình.
14. Kết bài Người lái đò sông Đà đốn tim người đọc:
Văn phong Nguyễn Tuân độc đáo, phong phú. Trong bài Người lái đò sông Đà, ta thấy phong cách đáng quý của ông được thể hiện rõ nhất qua sự nhạy bén của cảm quan nghệ sĩ đi đôi với kho ngôn từ phong phú, nhiều màu sắc, bút pháp rất mực có tài. Dòng sông Đà “hung bạo và trữ tình” chảy mãi trong nền văn học nước nhà như tình yêu, niềm tự hào về quê hương cây cỏ, sông núi của nhà văn Nguyễn Tuân.
15. Kết bài Người lái đò sông Đà ngắn gọn:
Bằng thái độ trân trọng, tinh thần nghệ sĩ, óc tò mò và ngòi bút độc đáo, uyên bác, tài hoa, Sông Đà trong tùy bút của Nguyễn Tuân đã hiện lên như một thực thể có hồn, có đời với những nét tính cách tương phản vừa dữ dội, vừa hùng tráng nhưng cũng có vẻ nên thơ và trữ tình. Từ đó, tình yêu quê hương đất nước, niềm tự hào về vẻ đẹp hoang sơ hùng vĩ của núi rừng Tây Bắc được tô đậm qua lối viết phóng khoáng, tỉ mỉ, chân thực và sáng tạo.