Đôi nét về tác giả Xuân Diệu? Giới thiệu bài thơ Vội vàng? Dàn bài phân tích khổ 2 bài thơ Vội vàng chi tiết nhất? Phân tích khổ 2 bài thơ Vội vàng hay nhất? Nhận xét chung về bài thơ Vội vàng?
Vội vàng của Xuân Diệu thể hiện lòng đam mê và tha thiết với cái đẹp, đồng thời thể hiện niềm tin tưởng vào tương lai. Tác phẩm cũng là sự thăng hoa trong tâm hồn người thi sĩ khi giao hoà với đời và người. Để nắm rõ nội dung và ý nghĩa bài thơ, chúng ta cần nắm những thông tin cơ bản của tác giả Xuân Diệu cũng như bài thơ Vội vàng.
1. Đôi nét về tác giả Xuân Diệu:
Xuân Diệu sinh năm 1916 mất năm 1985, tên đầy đủ là Ngô Xuân Diệu, là nhà thơ, dịch giả, nhà văn viết truyện ngắn và nhà phê bình văn học người Việt Nam. Ông là một trong các nhà thơ lớn của phong trào Thơ mới đầu thế kỷ XX. Được coi là “nhà thơ mới nhất của các nhà thơ mới” Xuân Diệu nổi tiếng với tập Thơ thơ sáng tác năm 1938 , có một tiếng nói riêng biệt chịu ảnh hưởng văn hoá phương Tây, tiêu biểu là chủ nghĩa tượng trưng Pháp. Ông là một trong số ít người tiên phong ứng dụng thủ pháp thơ phương Tây kiểu enjambment vào thơ Việt Nam, mặc dù đôi khi vẫn dựa theo lối cổ điển như lục bát. Trong quãng thời gian từ năm 1936 đến năm 1944, thơ của ông đã thể hiện một triết lý bi quan, tuyệt vọng về tình yêu nhưng vẫn có một mạch ngầm mạnh mẽ và nhiều khi hừng hực sức sống. Nhờ vậy, Xuân Diệu đã được gọi là “ông hoàng thơ tình”. Sau khi theo Đảng Cộng sản Việt Nam năm 1945, thơ ông thường ca ngợi Đảng Lao động Việt Nam, Hồ Chí Minh, và các cuộc chiến tranh chống Pháp, chống Hoa Kỳ; ông không còn làm thơ tình nhiều như trước. Khi mất năm 1985, ông để lại khoảng 450 bài thơ, và các truyện ngắn, tiểu luận phê bình văn học.
2. Giới thiệu bài thơ Vội vàng:
Xuất xứ và hoàn cảnh sáng tác: In trong tập Thơ thơ (1938) – tập thơ đầu tay và cũng là tập thơ khẳng định vị trí của Xuân Diệu – Nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới.
Thể loại: Thơ tám chữ.
Phương thức biểu đạt: Biểu cảm
Ý nghĩa nhan đề:
Nhan đề Vội vàng có ý nghĩa khái quát một quan niệm nhân sinh mới mẻ, tích cực của nhà thơ Xuân Diệu:
– Đó là một thái độ sống gắn bó, yêu quí cuộc đời, biết tận hưởng tất cả những vẻ đẹp, những giá trị của cuộc sống trần gian
– Vội vàng không đồng nghĩa với lối sống chỉ biết đến hưởng thụ, ích kỉ, đề cao vật chất mà mà phải biết tận hưởng một cách cao đẹp; tận hưởng đi cùng với nâng niu, sáng tạo.
– Nhan đề này còn gián tiếp phê phán thái độ sống, thờ ơ, lãng quên, trốn tránh thực tại…
Giá trị nội dung:
Một cái tôi ham sống, ham hưởng thụ được biểu hiện rõ ràng trong bài thơ.
Cái tôi của Xuân Diệu trong bài thơ tiêu biểu cho cái tôi thời đại Thơ mới:
– Ý thức sâu sắc về niềm vui nhưng cũng mang mối âu lo.
– Triết lý sống, tuyên ngôn sống cam quýt, giản dị, và khao khát giao cảm với đời.
– Quan niệm sống, quan niệm thẩm mĩ mới lạ.
Phong cách thơ:
– Sự kết hợp của, mạch xúc cảm và, mạch thơ.
– Cách nghĩ, cách làm mới và sự sáng tạo đột phá về hình tượng thơ.
– Sử dụng ngôn từ nhịp điệu mạnh mẽ, sôi động, hối hả và cuồng nhiệt.
3. Dàn bài phân tích khổ 2 bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu chi tiết nhất:
Mở bài: Giới thiệu về đoạn 2 bài thơ Vội vàng
Thân bài: phân tích đoạn 2 của bài thơ Vội vàng
A. Mở đầu đoạn thơ: Nỗi vui sướng vội vàng và chớp nhoáng của nhà thơ
Sự đam mê về thiên nhiên, cuộc sống hòa lẫn sự lo lắng về quả nhanh của thời gian, của bộn bề cuộc sống
B. Tác giả ý thức về sự hữu hạn của thời gian:
– Thời gian ngày càng trôi đi
– Con người, mọi vật đều sẽ thay đổi theo thời gian
– Tác giả cảm thấy lo lắng, sợ hãi trước sự trôi đi của thời gian
C. Tình yêu cuộc sống cuồng nhiệt của tác giả:
– Khát vọng sống vô cùng để cùng hòa nhịp với cuộc sống của tác giả
– Yêu cuộc sống đến nồng nàn, tha thiết
– Niềm ham sống, ham được sống và chưa toại nguyên cuộc sống mình đang sống
Kết bài: Nêu cảm nhận của em về đoạn 2 bài thơ Vội Vàng
4. Phân tích khổ 2 bài thơ Vội vàng hay nhất:
Xuân Diệu là nhà thơ của tình yêu và tuổi trẻ. Trước Cách mạng Tháng Tám, với hai tác phẩm “Thơ Thơ” cùng “Gửi hương cho gió”, Xuân Diệu đã thực sự trở thành “nhà thơ mới nhất của những nhà thơ mới” (Hoài Thanh) . Bài thơ “Vội Vàng” in trong tuyển tập “Thơ Thơ” là đoạn thơ khá điển hình về lối sống tình yêu của Xuân Diệu hướng tới mùa xuân, tuổi trẻ. Đoạn thơ chúng ta sẽ phân tích ở trên là bài thơ phản ánh quan điểm sâu sắc của Xuân Diệu về tình yêu và tuổi trẻ và sự khát khao muốn sống mạnh mẽ, sống có trách nhiệm, sống hết lòng với mùa xuân tuổi trẻ, cả cuộc đời:
“Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua
…
Mau đi thôi ! mùa chưa ngả chiều hôm”
Chậm lại một chút nữa chúng ta sẽ tìm thấy điểm mới qua lời bình của Xuân Diệu. Nếu như người xưa quan niệm, thời gian tuần hoàn, liên tục lặp lại theo dòng chảy vô hạn của đất trời, thế cho nên họ thường cảm nhận ung dung, tự tại “nhất thiên bất nhất nhật nhiên” thì ở Xuân Diệu, thời gian mới trở thành một nỗi sợ hãi. Ông quan niệm thời gian tuần hoàn, một đi không trở lại, thế cho nên khi mùa xuân sắp về trên khắp muôn miền và đang ngắm sắc xuân bao phủ lên vạn vật một màu xanh tươi non tràn đầy sức sống ta cũng cảm thấy ngay theo từng bước của thời gian, trong những nhịp bước vội vã của nàng xuân, như thể nàng vừa mới xuất hiện mà cũng sẽ mau chóng biến mất với đất trời. Mùa xuân là mùa nảy nở, của tình yêu và sáng tạo thơ ca. Mùa xuân là tuổi trẻ của đất trời, và mùa xuân của mỗi con người là tuổi trẻ. Vậy khi mùa xuân tàn, nghĩa là lúc tuổi trẻ mất dần trên sắc sương mái tóc con người, cũng là thời điểm cái tôi thi sĩ tràn ngập âu lo, rồi chán chường. Lòng thi sĩ thiết tha với xuân thức, xuân yêu, xuân nở rộ trong trái tim mình, và bất tử trên từng tiếng cười đôi mắt, chỉ mong rằng tiết giời vẫn ấm, “không làm kéo dài tuổi trẻ của tôi”. Chính vì vậy vòng đời cứ tuần hoàn lăn trôi, nhưng tôi của mỗi phút mỗi giây đã thay khác đi, không phải tôi nữa, cho nên “buồn tôi tiếc nuối cả đất trời”. Đó là những lời thơ của một thi nhân thiết tha với tuổi trẻ và mùa xuân, say đắm với hạnh phúc và lẽ đời. Nhưng đặc biệt nhất, bao trùm các câu thơ trên chính là quan niệm thời gian vô cùng mới mẻ và sáng tạo của cái tôi thơ Mới.
“Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi
Khắp núi sông vẫn than thầm tiễn biệt
Con gió xinh thì thào trong lá biếc
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa”
Đất trời rộng lớn, vũ trụ mênh mông, chúng ta bé nhỏ, kiếp đời ngắn ngủi. Phải thừa nhận thực tế dù biết rằng mùa xuân tuần hoàn thế thôi chứ tuổi trẻ đâu có tuần hoàn, nào thể đằm lại nhiều lần như thời đang sung mãn, vẫn tràn đầy nhiệt huyết. Thế cho nên sự nuối tiếc, bồi hồi bao trùm cả đất trời. Mùi chia tay cũng bao phủ lên tất cả những vô hạn của vũ trụ và khoảng không tách biệt của không gian. Một lẽ bình thường của đất trời như một định mệnh mà con người vẫn không thoát được. Vị thời gian nhuốm màu chia ly, con người khóc như lời từ biệt, từng ngọn gió xuân dù mạnh đến đâu cũng tan theo tiếng nấc. Tiếng lòng ru khúc nhạc xưa cũng đã ngừng bước. Có lẽ chúng đều sợ thời gian, sợ sự cô đơn, buồn bã, sợ cả phai tàn và hao gầy.
“Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…
Mau đi thôi mùa chưa ngả chiều hôm”
Đến cuối cùng, chẳng bao giờ có thể làm được những điều mình ước muốn nếu cứ mãi đợi chờ, mãi hy vọng. Tiếng “ôi” thật nhẹ nhàng mà cũng thật tha thiết, vừa như hối tiếc lại vừa như thúc giục mọi người hãy hành động, hành động ngay bây giờ:
“Mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm”
Hãy thật nhanh chóng chạy đua với vũ trụ, với thời gian trong khi “nắng mới nghiêng một chiều mai”, giữa lúc sắc lá còn chưa rụng và mùa xuân chưa đến. Câu hát “Mau đi thôi” trở thành một lời nhắc nhở những ai đang bị chìm đắm bởi cái chậm chạp, trì trệ và thơ rằng phải sống nhanh, sống lâu và sống có trách nhiệm. Đừng để lỡ mùa xuân trong chuỗi ngày tháng năm sống dài và sống lâu. Đoạn thơ không thật nhiều nhưng đã chứa đựng tất cả các tâm tình của bài viết và nó đã đem lại cho bạn đọc, đặc biệt là lớp độc giả trẻ hôm nay một cảm nhận mới lạ về cách sống để làm việc. Thơ Xuân Diệu cũng chính là “lời nói của một trái tim sống” như vậy. Đọc bài thơ này em cảm thấy rất cần thiết phải biết cố gắng mỗi ngày, tranh thủ thời gian mà sống, học tập và lao động có hiệu quả hơn nữa để sống một cuộc đời thật ý nghĩa, thật hạnh phúc. Xuân Diệu được gọi là thi sĩ của niềm xuân và tình yêu, ông có trong lòng tình yêu mãnh liệt với thiên nhiên, với con người, cũng bởi vì quá yêu cuộc đời nên nhà thơ nhạy cảm, ám ảnh thêm với sự chuyển động của thời gian.
5. Nhận xét chung về bài thơ Vội vàng:
Chỉ với 16 câu thơ nhưng rõ ràng Xuân Diệu đã cho chúng ta thấy một quan niệm nhân sinh rất tiến bộ về thời gian, về mùa xuân và tuổi trẻ của ông. Ta cũng nhận thấy rằng Xuân Diệu thể hiện tâm trạng nuối tiếc thời gian và tuổi trẻ nhưng qua đó ta lại chứng kiến một khát khao mạnh mẽ, một tình yêu say đắm mà ông dành cho cuộc đời.