Thân phận người phụ nữ là một đề tài bất hủ trong nền văn học từ xưa đến nay, nhưng hơn cả là trong xã hội phong kiến. Thông qua văn học những người phụ nữ ấy như trút bầu tâm sự. Trong bài viết này là những đoạn văn trình bày suy nghĩ về thân phận người phụ nữ xưa.
1. Đoạn văn trình bày suy nghĩ về thân phận người phụ nữ xưa hay nhất:
Xưa nay phụ nữ trong văn chương thường là phụ nữ đẹp. Từ ngoại hình đến tính cách. Họ đều đẹp, nhưng mỗi người có một vẻ đẹp khác nhau, mỗi sắc diện lại có một vẻ khác nhau. Tác phẩm “Bánh trôi nước” của nữ sĩ Hồ Xuân Hương thể hiện “đúng chất” hình ảnh người con gái đẹp xưa – “vừa trắng lại vừa tròn”, có ngoại hình đầy đặn. Đây là một vẻ đẹp tự nhiên, giản dị, không chăm sóc, toát lên một vẻ tự nhiên nhưng không kém phần quyến rũ và làn da trắng mịn. Đây là vẻ đẹp của người con gái đảm đang hay lao động, đầy sức lực điển hình cho mẫu người phụ nữ lý tưởng của đất nước lúc bấy giờ. Những người phụ nữ xinh đẹp là thế, nhưng tiếc thay họ lại sống trong một xã hội phong kiến thối nát với bộ máy quan lại thối nát, chế độ nam quyền áp bức số phận của họ. Càng xinh đẹp bao nhiêu thì họ càng phải chịu nhiều áp bức, bất công bấy nhiêu. Như một quy luật khắc nghiệt của thời đại, “hồng nhan bạc mệnh”. Số phận của Vũ Nương thật đau đớn biết bao! Chỉ vì muốn đứa con trai của mình cảm nhận được hơi ấm của người cha khi chồng vắng nhà. Trong khi sống một mình và nuôi nấng con trai, cô ấy đã lấy một cái bóng và nói với cậu bé rằng đó là cha của cậu. Nhưng bà không thể ngờ rằng điều này lại gây cho bà bao nhiêu bất hạnh, tủi nhục, vì chồng bà bị nghi oan mà phải gieo mình xuống sông tự tử! Giá như xã hội này có chút bình đẳng, lời nói của người phụ nữ có giá trị thì điều đáng tiếc này đã không xảy ra. Cô không phải chịu đựng sự tức giận, cô không phải dùng nước sông để rửa sạch sự xấu hổ mà chồng cô đã đặt lên cô. Đúng vậy, số phận người phụ nữ xưa nay phải chịu rất nhiều oan trái, bất công. Cô ấy bị vu khống, bị nghi ngờ, nhưng không thể giãi bày, không thể bào chữa cho mình. Họ an phận ở thế bị động và phải phụ thuộc vào người khác – những người đàn ông chỉ coi phụ nữ là thú vui, tiêu khiển. Tôi rất vui khi được sống trong thời đại mà vị trí của người phụ nữ được đề cao và tôn trọng. Hình ảnh người phụ nữ Việt Nam đã để lại nhiều hình ảnh đẹp, sắc nét trong cuộc sống cũng như trong thơ ca hiện đại.
2. Đoạn văn trình bày suy nghĩ về thân phận người phụ nữ xưa chọn lọc nhất:
Địa vị của người phụ nữ cổ đại và trung đại rất thấp nên họ luôn bị áp bức bởi các thế lực trong xã hội. Họ là những người phụ nữ đức hạnh, họ thông minh, họ xinh đẹp, nhưng xã hội đối xử với họ thật bất công, như nhà văn Nguyễn Du đã than thở:
“Đau đớn thay phận đàn bà
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung”.
Phụ nữ trong xã hội cũ dường như không có quyền, không có chút tự do nào. Chúng ta có thể thấy rằng họ cũng có vẻ không công bằng với chính bản thân họ. Rồi biết bao hủ tục phong kiến thối nát đã gây bao đau khổ cho người phụ nữ. Số phận của chính họ chắc chắn không thoát khỏi nanh vuốt của cái xã hội phi lý này. Nhưng qua đây chúng ta dường như hiểu rằng mọi vẻ đẹp ở dạng thức riêng của nó trong tâm hồn bao giờ cũng đáng khen và đáng nâng niu, trân trọng biết bao. Không thể phủ nhận rằng trong xã hội phong kiến xưa, quyền sống của con người, đặc biệt là quyền sống của người phụ nữ, giống như một sợi chỉ mảnh và không có gì đảm bảo cho sự sống còn. Có lẽ cuộc sống của chính họ cũng có thể đáng buồn so với “chim trong lồng, cá trong chậu”. Phụ nữ dường như cũng không thể làm chủ bản thân, làm chủ cuộc sống của mình, dù tất cả những gì họ muốn chỉ là một cuộc sống bình dị, đơn giản. Nhưng ngay cả những ước mơ và khát khao của phụ nữ xưa tưởng chừng như rất tầm thường và bình dị ấy, nhưng họ không bao giờ có thể đạt được ước mơ và khát khao đó. Phụ nữ thời đại nào cũng vậy, nói đến phụ nữ là ta sẽ ngay lập tức nghĩ đến sự chịu khó, chịu thương, siêng năng. Họ là những người mẹ, người vợ, người con luôn hy sinh, bao dung và chung thủy sắt son.
3. Đoạn văn trình bày suy nghĩ về thân phận người phụ nữ xưa ý nghĩa nhất:
Trong xã hội xưa, khi Nho giáo vẫn giữ vai trò quan trọng trong nền giáo dục quốc gia, là chuẩn mực tri thức cho mọi nho sinh, nho sĩ, bên cạnh những giá trị tốt đẹp có thể vận dụng để dựng nước và giữ nước. Hạn chế lớn nhất của Nho giáo là coi thường vai trò, địa vị của người phụ nữ, coi họ là tầng lớp thấp kém trong xã hội, cho dù họ là con của một vương tộc, dù gia đình đó giàu có, sung túc đến đâu. Từ đó, trong suốt thời kỳ phong kiến, quan niệm “trọng nam khinh nữ” đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người dân Việt Nam. Phụ nữ không được cắp sách đến trường, không được học chữ, không được vào những nơi linh thiêng như văn miếu và nhất là tương lai, cuộc đời của họ không được tự do quyết định. Nhưng khi con gái đến tuổi lấy chồng, việc chọn chồng là do cha mẹ quyết định chứ không phải tự do yêu đương. Số phận người phụ nữ trong xã hội xưa thật nghiệt ngã và đáng thương. Không thể phủ nhận rằng sống trong một xã hội như vậy, người phụ nữ như bông hoa mỏng manh trước gió, bị xã hội bên ngoài, thậm chí chính cha, chồng mình phớt lờ bắt nguồn từ tiềm thức và suy nghĩ ăn sâu trong những người đàn ông đó. Sống trong một xã hội khắt khe về giới tính như vậy, người phụ nữ xưa thường luôn chăm chỉ, đảm đang và có đầy đủ tam tòng, tứ đức theo chuẩn mực của xã hội. Người phụ nữ một tay gánh vác cả gia đình và có thể nói họ là chỗ dựa vững chắc cho người đàn ông ra ngoài kiếm tiền nuôi cả gia đình. Câu nói “đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm” có lẽ ra đời vì điều này. Sau những biến cố thăng trầm của lịch sử thì cho đến nay thân phận người phụ nữ được được nhìn nhận và xem trong đúng với những giá trị của họ.
4. Đoạn văn trình bày suy nghĩ về thân phận người phụ nữ xưa đạt điểm cao nhất:
Ở xã hội phong kiến, người phụ nữ luôn bị coi thường, thấp hèn, không có quyền quyết định trong mọi mặt của cuộc sống. Quan niệm gia trưởng, “trọng nam khinh nữ” chà đạp lên quyền sống của họ, đàn ông được tôn trọng, có quyền “năm thê bảy thiếp”, có quyền hành trong xã hội, còn phụ nữ chỉ là cái bóng, mờ nhạt và không được coi trọng. Họ phải làm lụng vất vả để nuôi gia đình, ngày hai buổi nhưng cuộc sống của họ là những mảng tối. Danh tính của họ cũng chỉ là một đối tượng trong một thị trường có nhiều người mua. Hoàn cảnh của những người phụ nữ thật nhỏ bé và đáng thương. Những người phụ nữ từ bao đời nay bị bao bọc bởi những hủ tục, quan niệm phong kiến hà khắc, không có quyền quyết định cuộc sống của mình kể cả hạnh phúc của chính mình. Bao nhiêu ham muốn bị dập tắt, hạnh phúc vợ chồng bị các trạm kiểm soát dập tắt. Họ cũng có quyền được sống và được tự do yêu đương, nhưng xã hội chà đạp lên quyền của họ và chỉ mang đến cho họ một cuộc sống khốn khổ. Nhưng dù bị chà đạp, khinh miệt đến đâu, ở họ cũng là vẻ đẹp vẹn tài, vẹn đức. Những vẻ đẹp ấy đến từ những trái tim nhân hậu, giàu lòng bao dung và vị tha của người phụ nữ.
5. Đoạn văn trình bày suy nghĩ về thân phận người phụ nữ xưa ngắn nhất:
Việt Nam – mảnh đất lời ru ngọt ngào, mảnh đất tung cánh cò trắng, mảnh đất bàn tay mẹ bao năm chở che… Từ cội nguồn phong phú ấy, thân phận người phụ nữ là chủ đề không bao giờ cạn kiệt trong nguồn cảm hứng của người nghệ sĩ, trải qua nhiều thời đại khác nhau. Hình ảnh người phụ nữ Việt Nam xuất hiện ở nhiều nơi trong đời sống và đã để lại nhiều hình ảnh sống động trong thơ ca hiện đại. Nhưng tiếc thay, trong xã hội phong kiến, số phận người phụ nữ thật bất hạnh và đáng thương. Những “kiếp đàn bà” trong xã hội phong kiến xưa thật đau đớn, tủi nhục khôn tả. Họ đẹp cả về ngoại hình lẫn tính cách. Nhưng cuộc sống của họ không phải do họ tạo ra và quyết định. Họ phải sống một cuộc đời bấp bênh, không hay biết tương lai của chính bản thân mình. Nhưng không gục ngã trước số phận, họ mạnh mẽ vươn lên những định kiến của người đời, những đớn đau, bất hạnh ấy để tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.