Nhằm giúp các bạn học sinh có nhiều kiến thức và nắm vững nội dung bài học, bài viết dưới đây chúng minh gửi đến bạn đọc bài viết Viết một bài văn 400 chữ kể lại một trải nghiệm của bản thân. Cùng tham khảo bài viết của chúng mình nhé.
1. Viết một bài văn 400 chữ kể lại một trải nghiệm của bản thân hay nhất:
“Quê hương ai cũng chỉ có một/ Như mẹ chỉ có một”. Đúng vậy, bố mẹ tôi thường nói với tôi rằng dù đi đâu làm gì cũng phải hướng về quê hương, cội nguồn. Cuối tuần trước, cả gia đình tôi về quê thăm ông ngoại. Đây là một chuyến đi rất thú vị và ý nghĩa đối với tôi.
Quê ngoại tôi là một ngôi làng nhỏ ở vùng núi tỉnh Lạng Sơn. Sau gần bốn tiếng ngồi xích lô, cả nhà tôi cũng về đến cổng làng. Từ xa đã thấy già đứng đợi ở đầu làng. Thấy bố và anh tôi xuống xe, anh vui vẻ bắt tay từng người một. Trên đường trở về nhà, ai đi qua cũng dừng lại hỏi thăm và gửi đến gia đình cô những nụ cười hiền hậu. Điều đó giúp tôi cảm nhận được sự ấm áp của tình làng nghĩa xóm nơi thôn dã. Về đến nhà ngoại, tôi nhận ra bóng dáng quen thuộc đang đợi ở sân. Vì vậy, tôi chạy đến và ôm bà tôi. Khi đã chờ đông đủ người, họ kéo nhau vào nhà để dễ bề trò chuyện. Ông hỏi han đủ thứ, ai có khỏe không, học hành thế nào, công việc ra sao… Tất cả đều thể hiện sự quan tâm, lo lắng của ông bà dành cho con cái. Tình yêu đó đáng quý biết bao?
Chiều hôm đó, khi bà và mẹ tôi đang chuẩn bị bữa tối, anh đưa tôi đi dạo quanh khu phố. Anh dắt em ra đầm sen cuối làng, gió mát, sen nở. Anh dẫn tôi ra ngắm cánh đồng lúa xanh mướt, gần đó còn có cả hoành thánh. Anh nhanh chóng đốn hạ vài cây rồi mang mía theo tôi ăn tráng miệng sau bữa tối. Trên đường về trời cũng đã xế chiều. Nhìn núi xa khuất sau làn khói mây tím; Nhìn từng đàn chim bay về tổ, lòng tôi thấy bình yên đến lạ. Chỉ khi đó tôi mới có một hình dung thực sự về ý nghĩa của quê hương mình. Đó là nơi để con người trở về, nghỉ ngơi, là chính mình.
Đêm đó, tôi ngủ với bà ngoại. Cô ấy kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích ngày xưa. Tôi đã nghe tất cả những câu chuyện đó. Nhưng có lẽ chính ánh trăng trong veo, làn gió mát lành, tiếng ve kêu, tiếng lá xào xạc và giọng nói dịu dàng của cô đã làm cho câu chuyện trở nên thú vị hơn và khiến tôi dễ đi vào giấc ngủ hơn. .
Hôm sau, sau khi ăn trưa xong, cả nhà tôi lên xe trở về Hà Nội. Trên xe mang theo những món quà như trứng gà, rau xanh, ổi, mít… Tất cả đều do ông bà nội, bà con hàng xóm chăm sóc. Dù không quá đỏm dáng, quý hiếm nhưng chúng vẫn có giá trị rất lớn, bởi được dát lên mình lớp vàng của tình người.
Trên đường xa quê, lòng tôi bồi hồi vô cùng. Tôi mong thời gian trôi thật nhanh để tôi lại được về quê thăm ông ngoại. Và những chuyến về quê ấy đã nuôi dưỡng, bồi đắp tâm hồn tôi.
2. Viết một bài văn 400 chữ kể lại một trải nghiệm của bản thân ý nghĩa nhất:
Những trải nghiệm trong cuộc sống không chỉ làm con người ta trưởng thành hơn mà còn làm tâm hồn ta thêm phong phú.
Giao thừa là dịp để mọi người sum vầy bên gia đình. Năm nay, tôi sẽ ăn Tết ở quê. Đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm không khí Tết ở quê. Điều đó khiến tôi cảm thấy rất thích thú.
Những ngày giáp Tết, quê hương như khoác lên mình một màu áo mới. Những con đường trong làng được trang trí cờ hoa rực rỡ. Xe buýt đông và tấp nập hơn ngày thường. Lần đầu tiên tôi theo mẹ đi chợ Tết. Nhiều mặt hàng được bày bán như thịt, cá, rau củ quả, bánh kẹo… Người mua kẻ bán nhộn nhịp, tấp nập. Mẹ tôi cũng mua rất nhiều thứ như lá dong, gạo nếp, bánh kẹo…
Chiều hai mươi tám Tết, mọi người gói bánh chưng. Tôi rất háo hức vì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy gói bánh Chưng. Nguyên liệu để gói bánh gồm có lá dong, gạo tẻ, gạo tẻ, đậu xanh và thịt mỡ. Tất cả rửa sạch, cho vào rổ hoặc bát. Quá trình gói thực sự khó khăn. Anh vừa gói bánh vừa hướng dẫn từng bước. Sau khoảng ba mươi phút, tôi đã hoàn thành. Bánh chưng tuy chưa được đẹp và tinh tế nhưng em thấy rất vui.
Sau đó, bố đã chuẩn bị một đất nước thực sự để sống. Mỗi chiếc bánh được sắp xếp cẩn thận. Công đoạn gắp bánh cũng vô cùng quan trọng. Bố nói phải mất hơn một ngày để bánh chín. Tôi và Hoa háo hức ngồi xem bánh chưng. Giữa tiết trời se lạnh, ngồi bên bếp lửa đỏ hồng, tôi cảm thấy thật ấm cúng và hạnh phúc.
Đêm giao thừa, cả gia đình quây quần bên mâm cỗ giao thừa. Những món ăn truyền thống của dân tộc được bà và mẹ chuẩn bị một cách công phu. Tôi được mẹ giải thích ý nghĩa của các món ăn trong mâm. Đến giờ, cả nhà đứng trước bàn thờ cúng gia tiên. Sau đó, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Không khí thật ấm cúng và thiêng liêng. Ông nội cũng thay mặt cả nhà lên tiếng.
Một trải nghiệm đáng nhớ, giúp tôi hiểu thêm về truyền thống của dân tộc. Từ đó, tôi càng yêu quê hương mình hơn.
3. Viết một bài văn 400 chữ kể lại một trải nghiệm của bản thân ấn tượng nhất:
Bạn đã bao giờ tự hỏi thành phố và nông thôn khác nhau như thế nào chưa? Trong kỳ nghỉ hè vừa qua, tôi về quê chơi, tôi đã có một kỉ niệm đáng nhớ, những bài học mà chỉ có quê mới dạy cho tôi. Đối với tôi, đây là kỳ nghỉ đáng nhớ nhất trong ký ức.
Vào tháng sáu, chúng tôi đã hoàn thành kỳ cuối năm học kỳ lạ. Lên xe của khách quen ở quê nên rất yên tâm (vì bố mẹ bận đi công tác) để bắt đầu kỳ nghỉ hè. Những ngày đầu, tôi khá lạ lẫm với cuộc sống ở đây. Mọi người dậy rất sớm đi làm, ăn cơm đúng giờ, về đêm yên tĩnh không ồn ào như ngoài đường. Nhưng phát triển tôi cũng quen dần. Thật tuyệt vời, cuộc sống thật bình yên!
Hơn một tháng sau, trên những cánh đồng trải dài khắp miền quê đã đến vụ gặt lúa. Lần đầu tiên, tôi có một ngoại lệ khi đi gặt lúa. Dưới cái nắng hè oi ả, mọi người vẫn miệt mài gặt lúa, từng tay gặt thoăn thoắt, rồi những chú bò mải miết kéo lúa về. Trên cánh đồng, từng gia đình ba bóng người lững thững gọi nhau mới về, trò chuyện, cười đùa cho quên đi sự mệt mỏi. Tối hôm đó về nhà, tôi nghĩ, mình đi gặt cái khôn của người nông dân, sự vất vả để có được bát cơm ngon mỗi ngày. Nếu ở mãi trong thành phố, tôi sẽ không bao giờ biết hạt gạo từ đâu ra.
Gần hết kỳ nghỉ, cũng là lúc tôi chuẩn bị trở lại thành phố. Bố mẹ tôi về quê đón tôi và kể cho họ nghe những gì tôi đã trải qua và cảm nhận về cuộc sống ở đây. Nó gần gũi, bình dị, và ấm áp vô cùng.
Kỳ nghỉ là một trải nghiệm đặc biệt đối với tôi. Lần đầu tiên tôi được sống trong một cuộc sống yên bình như vậy, cách xa thành phố hoa. Tôi càng yêu quê hương mình hơn.
4. Viết một bài văn 400 chữ kể lại một trải nghiệm của bản thân sâu sắc nhất:
Chiều hôm qua, khi đi dạo trên con phố cạnh trường, tôi tình cờ tìm thấy một mẩu sách cũ nằm sâu trong ngõ. Nhờ đó, tôi đã có một trải nghiệm tuyệt vời.
Hiệu sách của anh không quá rộng, chất đầy những chồng sách cũ cao đến tận nhà. Trong góc có một chiếc thang gỗ để từ trên cao với sách lên. Trước cửa là một bà lão đầu tóc bù xù, đầu bạc phơ đang ngồi đọc báo bên cạnh cô bé bán chè. Trên bàn trà, một con mèo khép hờ, thỉnh thoảng vuốt ve cái đuôi nhỏ của nó. Tất cả đã tạo nên một không khí sâu lắng, chậm rãi và lạ thường. Thấy anh tiến lại với vẻ tò mò, ông chủ hiệu sách cũ khẽ cười rồi gọi anh qua. Và thế là, tôi ngồi xuống bậu cửa, ngay cạnh cô ấy, và được cô ấy giới thiệu về hiệu sách. Sau đó, tôi bắt đầu tự mình khám phá hiệu sách cũ bên trong. Tôi cảm thấy như mình đang bơi trong một kho tàng lịch sử. Mỗi cuốn sách tôi nhặt được đều từng được chủ nhân của nó cầm. Nhưng rồi vì một số lý do, chúng tôi được đưa đến đây để đợi chủ nhân thứ hai của mình. Chị chủ quán bảo: Không phải chỉ người đọc sách mới đi trên con đường tìm kiếm tri thức, mà chính những cuốn sách cũng đang trên hành trình đi tìm tri kỷ của mình. Những dòng chữ ấy khiến tôi hiểu và trân trọng sách cũ hơn bao giờ hết.
Sau hai tiếng đồng hồ ngụp lặn trong hiệu sách, tôi đã tìm được cho mình một chồng sách. Cầm chúng trên tay, cô trở về nhà trong niềm vui sướng khôn xiết. Bản thân tôi vừa có một trải nghiệm tuyệt vời.
5. Viết một bài văn 400 chữ kể lại một trải nghiệm của bản thân ngắn gọn nhất:
Tôi yêu mưa, đặc biệt là những cơn mưa rào mùa hạ. Bởi ký ức tuổi thơ đẹp nhất của tôi là vào một ngày mưa như thế.
Thuở ấy, tôi chỉ là một cậu bé chừng sáu, bảy tuổi, thích rong ruổi ruộng vườn với đám bạn trong xóm. Chiều hôm đó, như mọi buổi chiều khác, tôi cùng đám bạn rủ nhau đá bóng dưới bụi tre đầu làng. Bỗng tiếng gọi liên hồi vang lên báo hiệu đội quân mây đen từ xa kéo đến kéo về. Khoảnh khắc bùng cháy, trời đất đen kịt. Tuy nhiên, ai trong chúng ta thực sự bị bệnh? Vào mùa hè, những cơn mưa rào luôn là niềm vui đối với trẻ em nông dân.
Không ai bảo ai, chúng tôi thừa dịp chạy về nhà, chạy vội ra vườn, ngắt mấy lá chuối lớn. Vừa lúc đó, cơn mưa đổ xuống, cuốn trôi nó đi. Ba chúng tôi đi một nhóm, lấy lá chuối làm ô, vui vẻ xách thúng tre chạy ra đồng. Đến nơi, hẹn hò nơi dòng nước chảy miên man, giữa dòng nước dọc theo cánh đồng. Khi trời mưa như vậy cua, cá sẽ xuất hiện rất nhiều. Sau khi nâng lên, nước cũng ra ngày càng nhiều, ai nấy đều ướt sũng. Thế là chúng tôi trốn trong lá chuối, lao ra ngoài tắm mưa. Tận hưởng làn nước mát của bầu trời, chúng tôi chơi đùa, chạy nhảy và hò hét. Có người ngã nhào xuống bùn giữa đường khiến cả đoàn cười nghiêng ngả. Rồi chỉ một lúc sau, trời tiếp tục mưa, chúng tôi dừng cuộc chơi, đi tẩy. Nói chung là có cá, cua bò lổm ngổm bên trong. Có những người may mắn, và có những màn sương đồng. Mang theo niềm vui đó, chúng tôi cúi chào nhau từ biệt trở về nhà.
Ký ức tuổi thơ đã tạo nên cho tôi những ngày tuyệt vời. Bây giờ, tôi đã lớn tuổi, những cánh đồng giờ đã được thay thế bằng các nhà máy và công trường. Nhưng niềm vui của ngày hôm đó sẽ còn mãi trong tim tôi.