Cảm nhận khổ 3, 4, 5 bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh hay nhất

Nhằm giúp các bạn học sinh có nhiều kiến thức và nắm vững nội dung bài học, bài viết dưới đây chúng minh gửi đến bạn đọc bài viết Cảm nhận khổ 3, 4, 5 bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh hay nhất.  Cùng tham khảo nhé.

1. Dàn ý Cảm nhận khổ 3, 4, 5 bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh hay nhất:

1.1. Mở bài:

– Giới thiệu về tác giả, tác phẩm:

Xuân Quỳnh là gương mặt tiêu biểu của phong trào thơ trẻ chống Mỹ với tâm hồn hồn nhiên rất trẻ trung, tươi tắn và nữ tính.

Có thể nói, cùng với “Thuyền và biển”, “Thơ tình cuối thu”, bài thơ “Sóng” đã kết tinh tất cả những gì là sở trường nhất của hồn thơ Xuân Quỳnh.

– Lượng nội dung ở khổ thơ 3 và 4, 5: hình ảnh sóng tượng trưng cho nỗi nhớ nhung, khao khát của người thiếu nữ muốn được yêu, được sống trong tình yêu thủy chung, hạnh phúc

1.2. Thân bài:

* Mô tả các đối tượng “sóng”

– Hình ảnh trung tâm, nổi bật trong bài thơ là hình ảnh “sóng”, bao trùm cả bài thơ là hình ảnh sóng.

Sức sống và vẻ đẹp tâm hồn của nhà thơ trẻ cũng như mọi sáng tạo nghệ thuật trong bài thơ đều gắn liền với hình tượng sóng. Cả bài thơ là những đợt sóng dâng trào cảm xúc của người phụ nữ khi đứng trước biển.

“Sóng” là một trong những hình ảnh ẩn dụ, nó là hiện thân của cái tôi trữ tình Xuân Quỳnh. “Sóng” và “em”, vừa hòa làm một, vừa phân đôi để phản xạ, cộng hưởng. Tâm hồn người phụ nữ đang yêu nhìn sóng để biết lòng mình, nhờ sóng để nói lên trạng thái của lòng mình.

-> Với hình tượng sóng, có thể nói Xuân Quỳnh đã tìm được cách diễn tả tâm trạng của người phụ nữ đang yêu một cách chân thực.

– Hình ảnh sóng đã được gợi lên trong toàn bài thơ qua giọng điệu: Đoạn thơ giàu âm hưởng nhịp nhàng, có lúc dâng trào, có lúc rì rào thăm thẳm, gợi âm hưởng của tiếng sóng miên man, bất tận. thưởng thức. Âm hưởng ấy được tạo nên bởi thể thơ năm chữ, các câu liền mạch, không ngắt quãng, các khổ thơ liên kết với nhau bằng vần (“Khi ta đã yêu”… “Sóng trong lòng sâu”).

-> Nhịp sóng ấy cũng chính là nhịp tim của tác giả, một tâm trạng xao xuyến, thiết tha, bất tận và tràn ngập những khao khát, rạo rực.

* Câu thơ là một cuộc thám hiểm của sóng, mỗi khổ thơ lặp lại một ý nghĩa khác nha

“Ôi sóng… ngực trẻ”

– Ở khổ thơ thứ ba, sóng lại xuất hiện với một ý nghĩa khác: Cội nguồn của sóng cũng là cội nguồn bí ẩn của tình yêu. Đứng trước biển, người phụ nữ muốn lý giải nguồn gốc của sóng để đi tìm câu trả lời cho câu hỏi về nguồn gốc của tình yêu trong lòng mình.

“Sóng bắt đầu…ta yêu nhau”

-> Mọi nỗ lực cắt nghĩa tình yêu của Xuân Quỳnh đều bất lực. Nhà thơ đã “thú nhận” một cách thật thà, hồn nhiên nhưng không kém phần trầm tư, sâu sắc: “Không biết nữa – Bao giờ ta mới yêu nhau”.

Khổ 5: Tình yêu luôn gắn liền với nỗi nhớ. Tâm hồn đang yêu ở đây luôn soi bóng trên sóng để nói lên sự sâu thẳm, mênh mông của nỗi nhớ trong lòng nàng, nó chiếm trọn cả chiều sâu, nó chiếm cả thời gian, cả ngày lẫn đêm

Con sóng dưới lòng sâu

Ngày đêm không ngủ được

– Sóng cũng như lòng người con gái: “Lòng anh nhớ em – Anh thao thức cả trong mơ” => Em “tỉnh” ngay cả trong mơ => Nỗi nhớ không chỉ vận dụng trong lĩnh vực ý thức mà còn ở trong ký ức. tiềm thức .

1.3. Kết luận:

– Khái quát nội dung của 3 khổ thơ.

– Cảm nghĩ của em: Tình yêu luôn quan trọng đối với cuộc đời mỗi người, mỗi chúng ta đều có quyền yêu và được yêu. Và tình yêu của tuổi trẻ là tình yêu trong sáng và cảm động nhất.

Xem thêm: Mở bài Sóng của Xuân Quỳnh (trực tiếp, gián tiếp, nâng cao)

2. Cảm nhận khổ 3, 4, 5 bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh ý nghĩa nhất:

Đã nhiều lần nghe thơ Xuân Quỳnh, ta vẫn nhận ra trong đó những khoảng trống mong manh, sợ hãi và vẻ đẹp của một hồn thơ nhạy cảm, nhạy cảm. Và đó chính là nét nữ tính làm nên bản sắc của Xuân Quỳnh, mà ở Sóng, tác giả đã thể hiện giai điệu hồn hậu đó ở hai khổ thơ 3, 4 và 5.“Trước muôn trùng sóng bể

Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?”

Đứng trước đại dương bao la, tâm hồn nhạy cảm, tinh tế của một trái tim yêu đời bỗng nảy sinh những cảm giác xa lạ về người mình yêu. Đồng thời, trạng thái ấy cũng phần nào khẳng định trái tim yêu thương mãnh liệt của Xuân Quỳnh, ở bất cứ không gian và thời gian nào nỗi nhớ cũng luôn hiển hiện và luôn trào dâng. Từ câu hỏi về nguồn gốc của dòng xoáy – biểu tượng của sự sống, sự vĩnh cửu, vô tận, nhà thơ chôn chặt nỗi băn khoăn về nguồn gốc của tình yêu. Đi từ thiên nhiên rộng lớn đầy bí ẩn để gắn nó với nỗi băn khoăn trong lòng người, quả thực cách diễn đạt của Xuân Quỳnh đã làm dịu đi rất nhiều chất vấn của tiếng gõ cửa trái tim.

Đặc biệt, nếu để ý thấy có dấu hôn, đột ngột dừng lại ở câu thơ thứ hai là một cách làm “thơ” rất duyên của Xuân Quỳnh. Nó tạo nên câu thơ vừa giản dị tự nhiên, vừa biến hóa, ngẫu hứng lại mang chút ngập ngừng, xao xuyến. Đó là nét đặc trưng của hồn thơ Xuân Quỳnh – một tâm hồn nhạy cảm, dịu dàng, trực cảm. Câu thơ đã đặt cả người nhớ và người được nhớ vào dòng chảy, làm cho cảm xúc thơ rạo rực, thể hiện tấm lòng của nhân vật trữ tình trong tình yêu.

“Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau?”

Giải thích, cắt nghĩa cội nguồn của tình yêu, đã từng có nhà thơ Xuân Diệu với đôi mắt xanh thơ ngây: Giải thích sao được tình yêu? Nhưng, nếu ngay sau khi bác bỏ Xuân Diệu, ông đã đưa ra câu trả lời của mình:

“Có khó gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu”

Rồi với Xuân Quỳnh, chị không thiết tha giải thích, phân tích dù trong lòng có nhiều bức xúc muốn tìm đáy, để được thấu hiểu, được đồng điệu. Điều mà nhà thơ muốn bộc lộ ở đây là một cách diễn đạt tự nhiên giống như một lời bộc bạch cảm tính hơn là một sự phân tích lí lẽ rõ ràng. Dẫu vậy, đó là lời thú nhận duyên dáng và đầy nữ tính của nhà thơ về sự bất lực của mình trong việc cắt nghĩa, cắt nghĩa, cắt nghĩa bản chất của tình yêu huyền diệu: tôi cũng không biết nữa. Cái đầu nữ tính đến thế hóa ra đằng sau nó cũng là một sự hiểu biết sâu sắc và nhận thức rõ ràng rằng tình yêu là cuốn từ điển của riêng nó, là một chân trời mới lạ mà ở đó con người ta chỉ có thể có được, không thể dịch nghĩa. Tình yêu là một hạt địa phương chứa đựng những điều nhảm nhí của riêng nó, nó là câu chuyện của trái tim và cần sự cảm nhận, lắng nghe, nó nằm ngoài sự phỏng đoán của lý trí. Cũng như trái tim yêu thương của Xuân Quỳnh đã dành tất cả sự chân thành, tha thiết để tìm hiểu những nội hàm bí ẩn của nó, nhưng nếu tình cảm, cảm xúc có thể đo đếm, lý giải thì người ta đã khao khát, rạo rực trước những điều mới mẻ, kỳ diệu mà tình yêu mang lại.

Chính Tago trong bài thơ tình số 28 cũng bày tỏ:

“Trái tim anh lại là tình yêu
Nào ai biết được chiều sâu và bến bờ của nó
Em là nữ hoàng của vương quốc đó
Ấy thế mà em có biết trọn nó đâu”.

Nhưng, nếu thơ Tago là tiếng nói nội tâm đi tìm bản chất để vươn tới những tư tưởng triết lí sâu sắc, thì thơ Xuân Quỳnh lại hướng ngoại để hướng nội nên ở đây tính chất triết lí, tư tưởng được ẩn hiện bên ngoài. Ngoài trực giác hồn nhiên, dễ khơi gợi cảm xúc đồng điệu bên ngoài và đánh thức suy nghĩ bên trong người đọc.

Hình ảnh sóng hiện lên gắn liền với những sắc thái của tình yêu mà nỗi đau đầu tiên là sóng và nỗi nhớ. Phép nhân hóa biến sóng thành chủ thể cũng có tình:

Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được

Từ “sóng” được lặp lại 3 lần trong 3 câu thơ liên tiếp tạo nên hình ảnh những lớp sóng dâng lên từng lớp. Sóng trào dâng cũng là nhịp hoài niệm trong lòng người đàn bà, hết lớp này đến lớp khác, không biết bao giờ sôi, biết đâu là giới hạn. Giống như trong tình yêu, nhớ bao giờ cũng là cảm giác chơi vơi dâng tràn, nhịp yêu là nhịp nhớ. Sự tương phản giữa ‘ngày’ và ‘đêm’, ‘dưới đất’ và ‘trên mặt nước’ gợi lên một nỗi nhớ bao trùm mọi chiều và bao trùm mọi thời đại. Những câu thơ khơi gợi trái tim người con gái đang yêu như một đại dương bao la chứa đầy nước của tình yêu và không bao giờ yên lặng theo những con sóng của nỗi nhớ.

Nhà thơ phát thanh để khơi gợi nỗi nhớ trong tình yêu, nhưng có lẽ nói mà không được nên nỗi nhớ đã biến thành lời bộc bạch trực tiếp:

Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

Hai câu thơ như một làn sóng, lướt qua đại dương bao la, qua cả cõi thực và cõi mộng. Nỗi nhớ không chỉ hiện diện trong tâm thức mà còn chìm sâu trong tâm thức để hiện về trong mộng. Nỗi nhớ da diết, rạo rực, mãnh liệt dường như đã khơi dậy nỗi nhớ dâng trào. Dung lượng câu thơ chuyển từ bốn câu sang sáu câu như đủ để diễn tả nỗi nhớ ấy cho đến tận cùng. Phá lệ thơ ở đây cũng như muốn ám chỉ rằng tình yêu vốn dĩ là sự phá cách và không có giới hạn như thế, trái tim khi yêu có thể phá vỡ mọi rào cản và nỗi nhớ không bao giờ ngừng. nổ tung.

Xem thêm: Phân tích hình tượng sóng trong bài thơ Sóng hay nhất

3. Cảm nhận khổ 3, 4, 5 bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh hay nhất:

Sóng là một bài thơ tình tuyệt vời của Xuân Quỳnh (1942-1988). Bài thơ được viết theo thể ngũ ngôn, gồm 38 câu thơ. Qua hình tượng sóng Xuân Quỳnh thể hiện khát khao của người thiếu nữ được yêu, được sống trong tình yêu thủy chung, hạnh phúc.

Ba khổ thơ sau được trích từ phần đầu của bài thơ. Hình ảnh “sóng” so sánh với nhân vật ngoại trừ tình yêu “em” đã đi vào tâm hồn ta với sức gợi cảm phong phú đến lạ lùng:

Ôi con sóng ngày xưa
(…)
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức.

Sóng là hiện tượng vĩnh cửu của đại dương bao la. Đối với vũ trụ, trái đất và bầu trời, có các đại dương; Đại dương vẫn có “sóng muôn trùng”. Sóng là sức sống kỳ diệu không ngừng nghỉ của biển cả, trường tồn trong dòng chảy của thời gian: “Ôi con sóng ngày xưa – ngày sau vẫn thế”. Câu cảm thán “ôi” gợi cảm xúc hồn nhiên của một nỗi buồn. Sóng biển, cũng như tình yêu, là câu chuyện muôn thuở của trẻ thơ, là niềm “ước ao” của trai gái ngày xưa. Những con sóng vỗ bờ, những con sóng vỗ trên biển cả bao la cũng như “con sóng” tình yêu biến hóa vô cùng, có lúc “dữ dội, lúc êm dịu”, có lúc “ồn ào, lặng lẽ” khiến bao trái tim trẻ rung động, xao xuyến, “bồi hồi”:

Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ.

Hình ảnh “sóng” trong thơ ngọt ngào, thiết tha, gợi cảm, đậm chất nhân văn. “Nàng tiên của sóng” của đại dương, những con sóng bất tận, những cô gái “đã hồi phục” suy nghĩ về quy luật của cuộc sống, về sự trường tồn của đại dương, về nguyên nhân của bất kỳ hiện tượng nào. “dậy sóng”. Rồi cô gái bâng khuâng nghĩ về mối nhân duyên của mình, về mối tình của “em” và “anh”. Điệp khúc: “I think about… I think about…”, kết hợp với từ nghi vấn. “Sóng đến từ đâu?” đã làm cho giọng thơ mê đắm, say đắm, với những cảm xúc bùi ngùi xen lẫn dạt dào. Những biểu tượng “sóng” và những liên tưởng phong phú được thể hiện đầy chất thơ:

Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?

Hỏi sóng rồi hỏi gió: “Gió từ đâu đến?” Rồi cô gái lại hỏi lòng mình, tự hỏi lòng mình: “Khi nào thì ta yêu nhau”. Đó là tâm trạng của “em”, của bất cứ chàng trai hay cô gái nào khi yêu. Và đó phải là tình yêu. Câu hỏi ấy đã được đặt ra ngay từ đầu. Tình yêu đến với “em” từ bao giờ, nhưng nỗi băn khoăn “sâu thẳm” của hai tâm hồn “em” và “em”, thật không dễ trả lời. Anh viết: “Làm sao được ?” lý giải vì sao được yêu”… Dù không trả lời được câu hỏi: “Khi nào ta yêu?”, nhưng khoảnh khắc diệu kỳ của mối tình đầu mãi mãi in sâu trong lòng mỗi người:

Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Nghìn năm chưa dễ đã ai quên?

(Thế Lữ)

Sức gợi cảm của hình ảnh “làn sóng” thật phong phú và bất ngờ. Sóng tồn tại ở trạng thái “động”, ở mọi không gian “dưới mặt nước” hay “trên mặt nước”, tầng tầng lớp lớp “muôn hình vạn trạng sóng”. Có những đợt sóng chập chờn. Sóng được nhân hoá, thao thức sóng suốt đêm và mọi lúc: “Sóng nhớ bờ”, ở mọi trạng thái: “Sóng không ngủ được”. Sóng được cảm nhận bằng thính giác, bằng thị giác, bằng tri giác và bằng tâm hồn. Hình ảnh “sóng” càng trở nên thơ mộng, gợi cảm:

Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được.

Cấu trúc song đối, tương phản: “dưới sâu // trên mặt nước”, “ngày // đêm”, nhớ bờ // không ngủ được” và phép ẩn dụ “sóng” đã làm cho ngôn ngữ thơ cân đối hài hòa. , âm điệu, nhịp điệu uyển chuyển, lời thơ thiết tha, ngọt ngào.Âm nhạc quyện với hương thơm ngọt ngào của tình yêu như hòa quyện trong không gian, thời gian và cả trong lòng người.Xuân Quỳnh có lúc mượn “thuyền” và “biển” làm ẩn dụ để diễn đạt nỗi nhớ của đôi lứa:

Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau rạn rỡ…

(Thuyền và biển)

Từ hiện tượng “sóng nhớ bờ”, nữ sĩ liên tưởng đến nỗi nhớ “anh nhớ em”, một nỗi nhớ da diết, triền miên, khôn tả kể cả trong đời thực lẫn trong giấc mơ, trong tâm thức. và cả hai trong công thức:

Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức.

Sóng là quy luật vận động của vũ trụ và của đại dương. Tưởng tượng “sóng nhớ bờ” rồi liên hệ, so sánh với “em”, với cảm giác “lòng nhớ em…” thật bất ngờ và thú vị. Ca dao nói nhiều về nỗi nhớ của trai gái làng quê. Có một nỗi nhớ vương vấn không mòn: “Ai nhớ hoài thế này? – Nhớ đêm quên ngủ, nhớ ngày quên ăn. Có một nỗi nhớ khắc khoải, hoang mang: “Nhớ ai da diết – Như đứng đống lửa, như ngồi xếp than”. Qua đó ta thấy được nỗi nhớ của “em”, của nhân vật trữ tình trong bài thơ Sóng: “Lòng anh nhớ em – Cả trong mơ em thao thức” thật sâu sắc, bất ngờ và mới mẻ.

Năm 1962, nhà thơ Xuân Diệu viết bài thơ tình “Biển”, trong đó hình ảnh sóng là hình ảnh ẩn dụ cho một người đàn ông yêu say đắm, say đắm và nồng nàn:

Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi…

Bài thơ “Biển” là một thử thách lớn đối với Xuân Quỳnh. nói “bất ngờ”.

Người thiếu nữ trong bài thơ “Sóng” đã hát một mình về khát vọng được yêu, được sống chung thủy trong tình yêu hạnh phúc. Hình ảnh “sóng” gợi cảm xúc mạnh mẽ, nồng nàn, phong phú, bất ngờ. Sóng thật bao trùm. Tôi yêu cuồng nhiệt vì với “khát vọng”.

Xem thêm: Phân tích khổ 3, 4 bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh hay nhất

Theo dõi chúng tôi trênDuong Gia FacebookDuong Gia FacebookDuong Gia TiktokDuong Gia TiktokDuong Gia YoutubeDuong Gia YoutubeDuong Gia GoogleDuong Gia Google
5/5(1
bình chọn
)

SOẠN HỢP ĐỒNG, ĐƠN, VĂN BẢN THEO YÊU CẦU CHỈ 500.000đ

--- Gọi ngay 1900.0191 ---

(Tư vấn Miễn phí - Hỗ trợ 24/7)

Công ty Luật LVN - Địa chỉ: Số 16B Nguyễn Thái Học, Yết Kiêu, Hà Đông, Hà Nội, Việt Nam

Gmail: luatlvn@gmail.com