Cảm nhận tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch Lam hay nhất - Biểu mẫu
Văn Phòng Luật LVN
Trang chủ - DG - Cảm nhận tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch Lam hay nhất

Cảm nhận tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch Lam hay nhất

Nhằm giúp các bạn học sinh có nhiều kiến thức và nắm vững nội dung bài học, bài viết dưới đây chúng minh gửi đến bạn đọc bài viết Cảm nhận tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch Lam hay nhất.  Cùng tham khảo nhé.

1. Dàn ý Cảm nhận tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch Lam hay nhất:

1.1. Mở bài:

– Vài nét về tác giả Thạch Lam

– Giới thiệu tác phẩm Hai đứa trẻ

1.2. Thân bài:

a. Cảm nghĩ về bức tranh phố huyện

* Bức tranh đường phố lúc chiều muộn

– Bức tranh thiên nhiên phố huyện lúc chiều tà được miêu tả với đầy đủ âm thanh, màu sắc…

– Cảnh chợ tàn: Chợ đã đổ, chỉ còn lại rác rưởi, vỏ bưởi và chợ…

⇒ Cảnh họp chợ kết thúc: sự lụi tàn, đói nghèo, tiêu điều của phố huyện nghèo.

* Bức tranh đường phố về khuya

– Phố huyện về đêm chìm trong bóng tối

⇒ Bóng tối xâm nhập và truy đuổi mọi hoạt động của bọn lừa đảo trong huyện.

– Ánh sáng của sự sống mới, nhỏ bé ⇒ ánh sáng yếu ớt, le lói như chính cuộc đời của những người dân nghèo nơi phố huyện.

– Ánh sáng và bóng tối tương phản với nhau

* Phố huyện khi tàu đi qua

– Hình ảnh đoàn tàu xuất hiện những biển báo có: “ngọn lửa xanh”, “bị lật, tiếng rít lớn”.

– Khi tàu đến: toa sáng lên, sang trọng, của kính, sang một thế giới khác

– Khi đoàn tàu đi vào đêm tối: Để lại những tiếng còi than hồng bay trên đường ray, mãi rồi khuất sau mành tre.

⇒ Chuyến tàu xuất hiện với âm thanh sôi động và ánh đèn rực rỡ, mang đến cho con phố nghèo một thế giới khác, đó là thế giới mà Liên hằng mong ước.

b.Cảm nghĩ về người dân phố huyện

* Thời gian trì hoãn

– Nuôi con nhà nghèo đi bươn chải, thu vén những gì bỏ chợ.

– Mẹ con chị Tí: Với cái quán vắng đơn sơ.

– Bà Thi: phát điên cho đến lúc trời đổ mưa rồi đi vào bóng tối.

– Chú Siêu với gánh phở – món quà xa xỉ.

– Gia đình chú mù sống bằng tiếng nhạc của đàn và lòng tốt của những người qua đường.

* Khi bóng tối buông xuống

– Cuộc sống của những người dân nghèo trong bóng tối

+ Chị Tí đưa nước

+ Tiệm phở Bác Siêu bị cháy.

+ Gia đình ông Xẩm “ngồi trên chiếc chiếu rách, trước mặt là chậu sắt”, “Tâm sự bằng tiếng đàn trôi trong im lặng”.

+ Liên, An thấy một cửa hàng tạp hóa nhỏ.

⇒ Cuộc sống mưa buồn tẻ, quẩn quanh, đơn điệu không lối thoát.

⇒ Giọng điệu: chậm buồn, tha thiết thể hiện nỗi xót xa của Thạch Lam đối với những người nghèo khổ.

c.Cảm nhận vẻ đẹp của nhân vật Liên

– Cô gái có tâm hồn nhạy cảm: Tâm trạng của Liên trước khi kết thúc

– Cô gái có tình yêu quê hương: Cô cảm nhận rất rõ: “mùi của đất, của quê hương này”.

– Cô gái có tấm lòng nhân hậu: Nỗi buồn đọng lại cuối ngày và những mảnh đời đang lụi tàn.

– Cô gái yêu mộng mơ: Mơ về Hà Nội xa Bụi và mong ước điều gì tốt đẹp hơn

⇒ Tâm hồn nhạy cảm, tinh tế, nhân hậu, giàu lòng yêu thương. Đây cũng là nhân vật mà Thạch Lam gửi gắm nỗi lòng

– Hủy bỏ những thành công nghệ thuật trong việc thể hiện nội dung văn bản

– Tác phẩm gửi gắm tình cảm của Thạch Lam về quê hương

1.3. Kết luận:

Khai quát lại vấn đề

Xem thêm: Phân tích bức tranh phố huyện lúc đêm khuya trong Hai đứa trẻ

2. Cảm nhận tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch Lam ý nghĩa nhất:

Thạch Lam là nhà văn giàu cảm xúc, ông đi sâu miêu tả tâm trạng nhân vật. Truyện ngắn của ông là truyện không có cốt truyện, tiêu biểu là tác phẩm “Hai đứa trẻ” tái hiện khung cảnh và cuộc sống ở huyện nghèo Cẩm Giàng-Hải Dương. Ngòi bút của Thạch Lam nhằm khai thác sâu nội tâm nhân vật Liên trước mọi thời khắc, không gian, thể hiện tấm lòng “lạnh lùng, sâu lắng”, lòng thương người vô hạn của anh đối với những người trong cuộc. đâu đó nói riêng và cuộc sống của những người nông dân nghèo khổ trong xã hội cũ nói chung.

Tác phẩm “Hai đứa trẻ” rất tiêu biểu cho văn phong nhẹ nhàng, sâu lắng, có yếu tố hiện thực và lãng mạn. Hiện lên trên từng con chữ là một bức tranh về những kiếp người tàn tạ, lay lắt trong bóng tối, hoang vắng không ánh sáng, không tương lai trong xã hội cũ. Nhân vật chính trong truyện là hai chị em Liên, xung quanh là những người cùng cảnh ngộ như mẹ con chị Tí, gia đình bác Xẩm, bác Phố Siêu, bà Thị Diên và một số trẻ em nghèo. Cuộc sống của họ lặp đi lặp lại nhàm chán, bế tắc không lối thoát, chỉ có chuyến tàu đêm mới mang lại cho họ ánh sáng và hy vọng.

Mở đầu là khung cảnh ngày tàn được Liên – cô bé có tâm hồn nhạy cảm ghi lại bằng ánh mắt, cảm nhận những âm thanh, hình ảnh báo hiệu một ngày sắp qua, chuẩn bị đón một đêm tối mới như bao đêm khác. một đêm nữa. “Tiếng trống trên chòi tranh huyện nhỏ; tiếng chuông gọi mỗi lối đi; Phương Tây đỏ như lửa, mây hồng như than sắp tàn. Tất cả đã sẵn sàng cho bóng tối bao trùm. Tâm trạng con người và con người trở nên buồn bã, cô đơn. Lâu rồi người về hết, tiếng ồn ào” giờ trên mặt đất chỉ còn rác, vỏ bưởi, vỏ chợ, lá nhãn, lá mía, không khí Mùi bùn trộn với đất mẹ quê hương Thạch Lãm như mượn cái nhìn của Liên để quan sát từ xa đến gần, từ trên bầu trời cho đến mặt đất, cảnh hoàng hôn hiện ra vừa như một bức tranh màu nước, vừa như một bài thơ trữ tình, nghe thật nhẹ nhàng, sâu lắng.

Người đời hiện ra buồn tẻ, đơn điệu. Vẫn là mẹ con chị Tí hàng ngày xếp hàng dưới gốc cây bàng, trong chợ chỉ còn lại một lũ trẻ con tội nghiệp với những thứ đồ vẫn còn dùng được của người bán hàng. Bà cụ Thi điên vẫn đi vào bóng tối với tiếng cười. Hai chị em Liên cũng chỉ trông coi quán tạp hóa nhỏ, bán lặt vặt để nuôi sống gia đình nhưng cũng chẳng đáng là bao. Biết bao nhiêu kiếp người, họ đã sống trong bóng tối và bị giam cầm trong một thời gian dài. Đến đây, ta chợt nhớ đến những câu thơ của Huy Cận trong bài “Dạo quanh”:

“Quanh quẩn mãi giữa vài ba dáng điệu

Tới hay lui cũng chừng ấy mặt người

Vì quá thân nên quá đỗi buồn cười

Môi nhắc lại chỉ có ngần ấy chuyện”

Liên quan sát mọi cảnh vật, mọi người để bây giờ “Liên ngồi lặng thinh bên mấy cục bột đen; Đôi mắt em dần tối lại và nỗi buồn của buổi chiều quê ùa vào tâm hồn thơ ngây của em. Chẳng hiểu sao Liên thấy buồn cuối ngày.” Cảnh chiều hiu quạnh thê lương khiến Liên buồn hay “Người buồn có bao giờ vui”?

Khi màn đêm buông xuống, phố huyện nhỏ bé chìm trong bóng tối “Cả lối khám phá sông đã tối, đường qua chợ về nhà, ngõ vào làng còn tối hơn”. Cả khu phố bây giờ đang quây quần bên gánh hàng chị Tí, ánh đèn leo lét nhè nhẹ của vài ngôi nhà còn thức để lộ khe sáng, ngôi sao dọn rác trên trời, hay ánh đèn nhấp nháy của phở bác Siêu, ánh sáng le lói. thưa thớt. Thớt của chị em Liên không chống chọi được với bóng tối dày đặc. Dường như nó làm bừng sáng khu phố, nhưng chỉ làm cho đêm tối hơn. Những đứa trẻ đáng thương vẫn lặp lại như vậy hàng ngày. Xung quanh chú Siêu với gánh bún còn nghèo, gia đình Xẩm vẫn chờ đợi những đứa trẻ vui mừng rơi với chiếc bát rỗng, những đứa trẻ chui ra khỏi chiếc chiếu rách với rác đầy bụi bên cạnh. Đường bụi mù mịt, chị Tí vẫn đợi khách đến. Và Liên mơ hồ nhớ về Hà Nội ngày xưa khi gia đình anh còn sống ở đó, kể từ khi bố anh mất việc và buộc phải sống ở đây. Thể xác ở hiện thực nhưng tâm hồn lại gửi về quá khứ tươi đẹp để rồi nỗi buồn càng xa vời vợi trong tâm trí Liên.

Đêm khuya là lúc mọi người chìm trong giấc ngủ nhưng Liên, An và mọi người dân trong huyện đều cố thức để chờ đoàn tàu đi qua. Chẳng lẽ quấn mẹ đi bán hàng sao? Thực ra, Liên không mong ai mua nữa, dù gói chỉ là mưa, nắng, hay thuốc lá. Không phải ngẫu nhiên mà Thạch Lam đi sâu vào tâm trạng của Liên trong những khoảnh khắc chiều tà và khi đêm về, tất cả đều có cái lí của nó. Ở đây, người viết lấy đó làm nền và giải thích vì sao mọi người ở đây lại háo hức chờ đợi đoàn tàu chạy qua. Bằng niềm hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn, họ ước mong thoát khỏi bóng tối đen tối và thực tại nghèo đói. Lời thú nhận của Thạch Lam thật cay đắng và khôi hài: “biết bao người trong bóng tối mong đợi một điều gì tươi sáng hơn cho cuộc sống nghèo khổ hàng ngày của họ”. Và chỉ có chuyến tàu đêm mới làm được điều đó. Khi viết những dòng này, chắc hẳn Thạch Lam cũng đồng cảm và chạnh lòng cho số phận của mình. Chính tấm lòng nhân hậu và vẻ đẹp tâm hồn của ông đã chi phối cách viết của tác phẩm.

Liên dù ngái ngủ vẫn cố thức chờ tàu, An thì lơ mơ ngủ vẫn cố nhắc “Em về rồi, anh đánh thức em”. Đúng là với thực tế hoàn cảnh cuộc sống nơi phố thị, chuyến tàu đến như một giấc mơ trả lại cho những đứa trẻ nghèo một ánh sáng khác với nơi gánh hàng của chị Tí”, những toa tàu thắp sáng đường phố “, “đồng và kền kền, và cửa sổ sáng” và những ngọn lửa đỏ rực kia là thế giới của những yêu tinh xa lạ và là một giấc mơ xa vời khó thành hiện thực nhưng họ vẫn bấu víu vào đó dù chỉ là một chút hy vọng, dù chỉ là sự nuối tiếc trên giường. cho cuộc sống nghèo đói và ôm ấp của họ. Đối với An và Liên đoàn xe lửa, nó trở thành niềm đam mê của hai chị em khi sống ở đây bởi nó đã cuốn đi mọi sự chậm rãi, mộng mơ của cuộc sống phố thị và gợi cho hai chị em. Chị em tôi kể về quãng thời gian vui vẻ và hạnh phúc khi sống giữa Hà Nội ồn ào và náo nhiệt. Liên và An đón nhận và cảm nhận đoàn tàu như chính trái tim sâu sắc và say mê của trẻ thơ. Khi đoàn tàu đi xa, hai chị em buồn bã đứng nhìn cho đến khi đèn vụt tắt, khuất sau rặng tre. Mọi thứ trở lại nhịp điệu cũ, mọi người chìm vào giấc ngủ say. Chuyến tàu mang đến niềm vui, niềm tin, hy vọng, gợi nhớ về quá khứ, xóa đi thực tại của đêm đen. Nó mang lại niềm vui và hạnh phúc cho Liên và những người điên trong thị trấn, nhưng càng phù du, anh ta càng làm điều đó nhanh hơn. càng làm cho cô ý thức rõ hơn về sự tàn tật của cuộc sống bóng tối nơi phố huyện nghèo.

“Hai đứa trẻ” thực sự là một câu chuyện không có cốt truyện, tất cả chỉ là tâm trạng của Liên được miêu tả dưới ngòi bút thân thương và trân trọng của Thạch Lam. “Nhà văn chuyên viết truyện ngắn” thể hiện tài năng của mình, trong truyện ông vừa là người đầu thai, hiện kiếp trong cuộc đời nghèo khổ sống ở phố huyện, vừa có chất lãng mạn khi tả cảnh thiên nhiên. Qua đó nhà văn vừa lên án, tố cáo xã hội cũ với tấm lòng nhân đạo cao cả. Thạch Lam trân trọng những khát vọng, ước mơ, hy vọng của người nghèo. Qua đó để lại cho chúng ta bài học về hi vọng và niềm tin vào một ngày mai tươi sáng.

Xem thêm: Phân tích bức tranh phố huyện lúc chiều tàn trong Hai đứa trẻ

3. Cảm nhận tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch Lam hay nhất:

Trong truyện ngắn, bao giờ nhà văn cũng chọn nhân vật làm điểm nhìn cho tác phẩm của mình. Mọi sự việc, hoàn cảnh hay sự việc đều được nhìn nhận và đánh giá thông qua điểm nhìn của nhân vật đó. Nếu như Nguyễn Thi chọn điểm nhìn qua nhân vật Việt trong truyện ngắn Những đứa con trong gia đình thì Thạch Lam lại chọn nhân vật Liên để nhìn nhận những sự việc nhiều đoạn trong tác phẩm Hai đứa trẻ. Qua đó ta thấy được vẻ đẹp tâm hồn của Liên – một cô gái tuy còn rất trẻ nhưng đã sớm thấu hiểu những vất vả của người con gái quê.

Chọn Liên là điểm nhìn tác phẩm của nhà văn thể hiện ý tưởng của mình. Tại sao không chọn một trong hai nhân vật chính của câu chuyện. Điều này cũng rất dễ giải thích vì các em còn quá nhỏ để cảm nhận hết những diễn biến đang xảy ra. Hoặc không thể chọn chị Tý hay chú Siêu vì bận kiếm tiền và chưa hiểu hết tâm tư tình cảm của hai đứa trẻ. Vì vậy, chỉ có thể là Liên.

Chính cuộc đời và hoàn cảnh gia đình đã khiến Liên có một vẻ đẹp tâm hồn nhất định. Trước đây Liên sống ở Hà Nội và có cuộc sống khá nhàn hạ nhưng bố cô thất nghiệp nên cả gia đình phải bươn chải trở về quê sinh sống. Liên từng trải cuộc đời nên cô sớm hiểu và cảm nhận được. Đó là những thử thách của kiếp người. Có lẽ chính vì vậy mà Liên đã hình thành nên những nét đẹp tâm hồn của mình một cách trọn vẹn nhất.

Trước mặt Liên là một cô gái nhạy cảm. Là một cô gái trẻ và sớm phải bước vào cuộc sống đầy hứa hẹn, sống ở một huyện nghèo, Liên cảm nhận được rất nhiều điều. Có thể nói, chỉ những người có tâm hồn nhạy cảm mới cảm nhận được nét tinh tế của cảnh huyện. Khung cảnh phố huyện cứ hiện ra qua con mắt của Liên, hay nói cách khác là Liên đang dẫn dắt người đọc đi theo dòng thời gian từ cuối chợ, đến màn đêm đen kịt và chuyến tàu từ Hà Nội vào.

Khung cảnh phố huyện trong buổi chiều với tiếng trống thu bên chòi canh phố huyện thức gọi chiều và những hình ảnh rặng tre làng, mặt trời đỏ au. Không chỉ có màu sắc, bức tranh phố huyện nghèo còn hiện lên với những âm thanh như tiếng muỗi vo ve, tiếng ếch chạy ngoài đồng hay nhịp đi về qua câu “chiều ơi đã chiều”. Tất cả những điều đó đều được Liên nhìn qua đôi mắt, cảm nhận bằng các giác quan của Liên. Phải nói Liên thực sự là một cô gái nhạy cảm mới có thể cảm nhận được bức tranh thiên nhiên quê hương đẹp dịu dàng đến thế. Không chỉ vậy, bức tranh còn như một bức tranh quê giản dị, mộc mạc nhưng đầy thi vị và nhạc họa. Tuy nhiên, bức tranh quê ấy cũng phảng phất một nỗi buồn “không hiểu sao lòng tôi buồn”. Trước hình ảnh thiên nhiên phố huyện Liên thấy buồn. Tại sao? Có thể cảnh đẹp nhưng quyết định cái nghèo, cái xác, hoang vắng trên từng cảnh vật khiến tâm trạng Liên thấy man rợ.

Không những thế, khi buổi chợ kết thúc, nhìn Liên lại cho chúng tôi thấy quang cảnh buổi chợ. Đặc biệt chi tiết có thể thể hiện rõ nhất sự nhạy cảm của tâm hồn Liên là chi tiết Liên cảm nhận được mùi của âm thanh đang lên. Đó có lẽ là mùi của cát và đó cũng là mùi của quê hương.

Đêm đến, Liên cảm nhận được những hạt sáng, ánh sáng lập lòe phát ra từ ngọn đèn của bác Phố Siêu hay ánh đèn nhấp nháy của chị Tý. Nhưng những ánh sáng đó không thể xua tan bóng tối. “Từ nhà ra sông tối om hết cả con đường”. Tuy nhiên, tâm hồn Liên vẫn tràn ngập ánh sáng của “đầy sao tranh nhau”. Và như vậy “một đêm hè êm như nhung và gió mát hiu hiu” đã thể hiện sự xô bồ trong tâm hồn Liên.

Hay khi tàu vụt tắt đèn, Liên mới cảm nhận được tầm quan trọng của những toa tàu điện và những con người nực cười trên đó. Nó khiến Liên bồi hồi nhớ về những kỉ niệm thuở còn bồng bột. Phải nói Liên rất nhạy cảm mới có thể lấy niềm vui từ ánh đèn tàu để nhớ lại những kỉ niệm đẹp của tuổi thơ.

Không chỉ là một cô gái nhạy cảm, Liên còn là một cô gái dịu dàng, yêu người. Có thể bà đã nhìn thấy hình ảnh những đứa trẻ tội nghiệp lang thang vơ vội những mảnh tre còn dùng được. Thấy họ Liên buồn lắm nhưng hoàn cảnh của Liên cũng tránh họ hơn cả. Liên giận bà Thi nên chuốc rượu giải sầu cho bà. Đó chỉ là một cử chỉ nhỏ để Liên ngậm ngùi cho số phận một bà già không nơi nương tựa. Không chỉ vậy, Liên còn thương cho hai mẹ con mê mò cua bắt tôm tối ngày, dựng quán bán đến đêm. Gia đình Liên, người hát rong của chú Xẩm, chưa hát vì chưa có khách hay chú Sướng đã dọn hàng nhưng cũng chưa ai ăn vì theo Liên, phở của chú là quà sang ở phố nghèo này. Có thể chính cảnh đó đã hoàn thành để Liên cảm thông cho những thân phận con người ấy.

Vẻ đẹp tâm hồn còn được thể hiện qua khoảnh khắc cố đợi chuyến tàu từ Hà Nội trở về. Cụ thể là vẻ đẹp của một cô gái sống trong hoàn cảnh khó khăn nhưng luôn nhớ về quá khứ và hướng đến tương lai tươi sáng hơn. Nếu người phố huyện đi tàu về kiếm thêm chút thành tích thì chị em sẽ chờ tàu về để tận hưởng thứ ánh sáng mà phố huyện này không có. Chuyến tàu như thắp lên niềm tin về một tương lai tràn đầy ánh sáng và hy vọng. Chuyến tàu cũng khiến Liên nhớ về một quá khứ với một đêm dạo chơi bên bờ hồ và ăn những cốc kem xanh đỏ mát lạnh.

Tóm tắt truyện ngắn Hai đứa trẻ nổi bật ở hình tượng nhân vật Liên hệ với những vẻ đẹp tâm hồn đáng quý. Dù sống trong bùn lắng, sống trong gian khổ và tài hoa, nhưng bóng tối và sự nghèo khó của phố huyện không làm giảm đi ước mơ lãng mạn nhạy cảm của một cô gái mới lớn cũng như lòng trắc ẩn và khát khao của một thiếu nữ. tương lai tươi sáng. Ngược lại, nó còn làm cho vẻ đẹp tâm hồn anh sáng ngời, mạnh mẽ hơn.

Xem thêm: Phân tích cảnh đợi tàu của chị em Liên (Hai đứa trẻ) hay nhất

Theo dõi chúng tôi trênDuong Gia FacebookDuong Gia FacebookDuong Gia TiktokDuong Gia TiktokDuong Gia YoutubeDuong Gia YoutubeDuong Gia GoogleDuong Gia Google
5/5(1
bình chọn
)

SOẠN HỢP ĐỒNG, ĐƠN, VĂN BẢN THEO YÊU CẦU CHỈ 500.000đ

--- Gọi ngay 1900.0191 ---

(Tư vấn Miễn phí - Hỗ trợ 24/7)

Công ty Luật LVN - Địa chỉ: Số 16B Nguyễn Thái Học, Yết Kiêu, Hà Đông, Hà Nội, Việt Nam

Gmail: luatlvn@gmail.com