Cảm nhận Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten - Biểu mẫu
Văn Phòng Luật LVN
Trang chủ - DG - Cảm nhận Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten

Cảm nhận Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten

Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten là một tác phẩm khá ấn tượng trong chương trình Ngữ văn 9. Nhằm giúp các em có nhiều kiến thức và nắm vững nội dung bài học, bài viết dưới đây chúng minh gửi đến bạn đọc bài Cảm nhận Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten hay nhất. Cùng tham khảo nhé.

1. Dàn ý Cảm nhận Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten:

1.1. Mở bài:

– Vài nét về tác giả Hippolytus Muội: một tác giả tài ba với nhiều vai trò: triết gia, sử gia, nhà nghiên cứu văn học.

– Đoạn trích Chó đốm và chó sói trong truyện ngụ ngôn của Laphông Đoạn trích “Laphông và con chó trong truyện ngụ ngôn” là một đoạn văn tiêu biểu mà thông qua việc bàn luận về hai hình tượng con chó, Chó đốm và Chó lông xù, ttacs đã khéo léo làm rõ nét đặc sắc của nghệ thuật sáng tạo

1.2. Thân bài:

a. Hình tượng chiếc lông vũ trong ngôn ngữ của  La-phông-ten:

– Đưa ra dẫn chứng để khẳng định: Chiếc Lông vũ không có trong thơ Lafonte tội nghiệp, hài hước và nhẹ nhàng

– So sánh hình ảnh người cầm bút của Buy-phôn: thấy con vật ngơ ngác, sợ hãi => cầm bút miêu tả chính xác đặc điểm của con vật => tính chính xác của con vật

⇒ Hình ảnh chú Lông vũ trong thơ Laphonse: Thấy chú Lông vũ thân yêu và cái bụng tốt

– Dẫn chứng: Lông mẹ chạy theo khi nghe tiếng khóc của con Lông vũ nhận ra con trong “lông đầy mình”, đứng yên trên “đất lạnh, hoang” chờ con => Có tình mẫu tử như con người

⇒ Laphongten mặc nhiên cảm động trước những chiếc lông vũ ấy => Nhà thơ phản ánh hiện thực bằng suy nghĩ, cảm xúc của mình

b.Hình tượng chiếc lông vũ trong ngôn ngữ của  La-phông-ten:

– Rút ra nhận xét: Thần chó ở Laphonl tội nghiệp, là một tên cướp nhưng khốn khổ và bất hạnh, một tên lưu manh, luôn khát nước và luôn bị đánh đập

– So sánh những biểu tượng được mô phỏng dưới ngòi bút của Buy-phôn: căm ghét mọi mối quan hệ bạn bè, vẻ ngoài ngông cuồng, bản tính hư hỏng, thực sự đáng ghét, tai hại trong cuộc sống, sau khi chết là vô dụng => Cái nhìn khách quan, chân thực của nhà khoa học => Buy-phôn xây dựng bi kịch tàn ác

⇒ Hình ảnh Lông vũ trong thơ Lafonte: cũng cuồng nhiệt khát máu, khan tiếng, ồn ào nhưng ngơ ngác về=> Kẻ ăn thịt động vật sống có con yếu ớt, nhỏ bé, què quặt, tàn bạo, lý lẽ cùn nhưng nhìn sâu lại còn một mặt khác: khốn nạn , nghịch ngợm => LPT làm một câu chuyện hài hước về sự ngu ngốc

⇒ Khác Chữ đặc trưng cho sáng tạo nghệ thuật: cùng với nhà khoa học nhìn sự vật qua lăng kính khách quan, chính xác, nhà thơ sáng tạo nghệ thuật dựa trên hiện thực được nhìn qua cảm nhận của chính mình.

1.3. Kết bài:

– Nêu những nét nghệ thuật tiêu biểu tạo nên đoạn trích: cách trình bày, sắp xếp luận điểm chặt chẽ, thuyết phục, khoa học,…

– Cho đến nay, đoạn văn Con chó nổi và bộ lông trong truyện ngụ ngôn của Laphôngte nói riêng và tác phẩm “Lafont và truyện ngụ ngôn” vẫn được đánh giá là một tác phẩm xuất sắc của Hi-po-lít- ten.

2. Cảm nhận Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten hay nhất:

Nghệ thuật là thế giới của sự sáng tạo độc đáo, bằng cách nhìn đa chiều, đa diện của người nghệ sĩ, số phận của mỗi nhân vật trong mỗi tác phẩm được thể hiện theo nhiều cách khác nhau chứ không chỉ là cách nhìn một chiều khô khan, khó nhớ. giống như những văn khoa cử thông thường, nhưng tác giả tập trung đi sâu vào tâm hồn, số phận của từng nhân vật, mang đến cho người đọc những góc nhìn, tư tưởng mới, thú vị. màu trầm. The Hound and the Flash in the Language of La Fontaine của Hippolyte Ten, là một tác phẩm xuất sắc nắm bắt được những khía cạnh đặc biệt của quan điểm nghệ thuật này.

Khi bắt đầu tác phẩm, Hi-pô-lít Ten đã đưa vào một đoạn trích trong truyện ngụ ngôn Con chó nổi tiếng và mái tóc trẻ của Buyfon. Lạc Tà xuất hiện với dáng vẻ của một “thần dân” chính hiệu, khiêm tốn, rụt rè và rất thật thà như dân đen khi diện kiến đấng quân vương tối cao. Buy-phôn thấy rằng trong mùa thu bụi mù mịt, “ngu và sợ”, thích “tụ tập thành nhóm” để cảm thấy an toàn hơn, và đặc biệt là “đù”, “không biết tránh nguy”, thậm chí có lúc ta cảm thấy họ rất lười biếng và thụ động khi “đâu cứ đứng đó, ngay mưa, ngay tuyết”. Ông cũng chỉ ra tính ưa “hòa bình”, muốn đi vào con đường sẵn có của loài quần áo, chúng chỉ đi khi con đầu đàn bước đi, thậm chí hài hước hơn là con đầu đàn phải dẫn đầu. , chỉ huy cũng chỉ biết đứng đó, và chỉ lê chân, bị người vặt lông hay con chó thúc giục. Đó là cách theo dõi tự nhiên, theo hồ sơ sinh học của loài, khó thay đổi.

Nhưng bằng con mắt nhân ái và tâm hồn nghệ sĩ hết mình, La Phông-ten đã thấy Lông vũ hiện ra với một diện mạo khác, thật thân thương và gần gũi. Tình mẫu tử của Lông cũng sâu nặng và mộng mơ như tình người, khi mẹ Lông nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ xíu của con mình, bà lập tức tìm thấy con mình trong đám Lông. Hình ảnh người phụ nữ thương con thật xúc động khi hai mẹ con “đứng im trên nền đất lạnh và bãi bồi, kiên nhẫn nhìn, lơ đãng nhìn về phía trước cho đến khi đứa con bú xong”, một sự cam khổ, hi sinh buồn tủi, lông bông cũng biết. cách yêu thương chăm sóc đàn con, tình mẫu tử thật hoang dã, thật chẳng giống loài nào.

Với những con chó dữ, Buy-phôn nhìn nhận bằng con mắt trực quan và khoa học, chúng “ghét bè kết bạn”, đi thành đàn chỉ để hợp tác săn mồi, rồi chúng lại quay về. với “những sự kiện thầm lặng và cô đơn của họ”. “Khuôn mặt rũ rượi, dáng vẻ hoang dã, tiếng tru ghê rợn, mùi hôi thối, bản tính hư hỏng,…” của sói, tất cả đều là đặc điểm có thật của loài chó săn, và người ta cảm thấy chúng đáng ghét đến mức “còn sống thì hại, vô dụng. khi nó chết”, không được coi là đúng, không giống như những chiếc Lông vũ, ít nhất là giống như những chiếc Lông vũ vẫn có thể cho chúng ta lông hoặc sữa của chúng. Cả Buy-phôn và La Phong-ten đều có chung quan điểm về nhiệt, đều là loài sốt rét vô tình “sốt bùng khát nước”.

Nhưng qua con mắt sâu sắc và tinh tế, La Fontaine cũng nhận ra rằng, thực ra, họ cũng “chém” không tiếc lông, họ có một cuộc đời khinh miệt và thù hận như những kẻ “ăn cướp, hoàn toàn bất hạnh và đau khổ”, ngay từ khi họ sinh ra đã phải chịu thân phận “ăn bám”, với thân hình “gầy guộc” đáng thương, phải chịu “dài dằng dặc” và “ăn đòn” luôn, cũng thật tội nghiệp. Liệu họ có thể thay đổi số phận bằng sự cố gắng hay còn cách nào khác, phải chăng họ cũng bất lực và vô vọng trước cuộc đời này? Sói chỉ là ông vua với những chú Thỏ ngây thơ, yếu ớt, nhưng ông vua này cũng thật buồn cười, bởi chúng giả vờ chẳng có tài năng gì, chỉ biết quay cuồng vì quá đói, và càng trở nên ngu ngốc khi càng được săn đón. Lâu nay, người ta không biết rằng loài chó khổ sở vì quá hung ác, hay vì cuộc sống quá khó khăn mà trở nên độc ác, nhưng cuối cùng chúng cũng đáng thương và đáng thương, sống một cách vụng về với cuộc sống, có lẽ là khôn ngoan nhất của cuộc đời. là chúng biết săn mồi theo đàn, hợp tác với nhau.

Như vậy, bằng sự so sánh của mình, Hippolytus Muội đã chỉ ra những mặt đối lập trong việc nhìn nhận các sự kiện, hiện tượng của một nhà khoa học và một nhà văn. Buy-fon nghiên cứu về lông và phản ứng với cái nhìn trung thực, chú ý đến những gì thực sự biểu hiện, hành vi tự nhiên của loài và đưa ra kết luận không mang tính cá nhân. Còn với Lã Phongten, anh đại diện cho phái nghệ sĩ có tính cách toàn diện nhân văn, tích cực, chăm chú đi sâu vào nội tâm nhân vật Lông và lý giải những hành vi được coi là bản chất của nhân vật. của họ. Anh dùng trí tưởng tượng phong phú và tinh thần tự do để đưa những điều xấu xa, đáng ghét đặc biệt được bộc lộ với một góc nhìn nhẹ nhàng hơn, với ánh mắt nhân ái và sự thấu hiểu sâu sắc nỗi đau, nỗi khổ. đau khổ thế gian.

Với ngôn từ giàu sức thuyết phục, lập luận sâu sắc, chặt chẽ, Sói và bà tiên trong thơ La Phông-ten xứng đáng là một tác phẩm nghiên cứu văn học xuất sắc. Đó vừa là sự khác biệt giữa khoa học và nghệ thuật, đồng thời đưa ra quan điểm: Nghệ thuật là lực lượng sáng tạo mạnh mẽ, mang đậm dấu ấn cách nhìn, cách nghĩ độc đáo của mỗi nghệ sĩ. nhận diện tài năng, tinh thần nhân văn, góc nhìn đa chiều của La Fontaine trong quá trình sáng tạo và cảm nhận hình tượng con chó bắt và bộ lông với bài thơ ngụ ngôn  Chó sói và cừu.

3. Cảm nhận Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten ý nghĩa nhất:

Văn bản “Con chó và con chó trong truyện ngụ ngôn của La Phông-ten” được viết bởi Hippolyte Ten (1828-1893), viện sĩ Viện hàn lâm Pháp, nhà nghiên cứu văn học, nhà triết học, nhà sử học lỗi lạc. của Pháp trên thế giới thế kỷ XIX.

Qua văn bản này, tác giả chỉ ra sự khác biệt giữa Buy-phôn (1707-1788) nhà tự nhiên học và La Phông-ten (1621-1695), nhà thơ ngụ ngôn Pháp khi nói về con chó hư và cái ứng dụng. .

* Phần thứ nhất nói về con cừu:

Buy-phôn trong công trình khoa học của mình, ông đã mô tả và chỉ ra những đặc điểm tự nhiên của Lợn như ngu ngốc và sợ sệt, bầy đàn, bầy đàn, sợ sệt và sợ sệt. rụng tóc. Chỉ cần đứng yên trong mưa hoặc trong tuyết. Chỉ biết làm theo thủ trưởng; trừ khi được người chăn nhắc nhở hoặc bị chó đuổi đi.

Đối với La Fontaine trong truyện ngụ ngôn của mình, ông chỉ ra sự ra đời của linh hồn Con cừu. Feather rất ngọt ngào và tốt bụng. Nghe thấy tiếng con khóc, người mẹ lập tức chạy đến, anh ta có thể nhận ra con mình trong đàn, anh ta đứng yên trên nền đất lạnh và đàn đã bú xong, với vẻ mặt kiên nhẫn, đôi mắt lơ đãng. Có thể nói, hình ảnh chiếc lông vũ trong ngôn ngữ của La Fontaine còn nói đến tình yêu và đức hi sinh của người mẹ trong cuộc sống. Đúng như Hippolyte Ten đã nói: “Lá Phongten xúc động với biết bao buồn thương…”

*Phần thứ hai nói về con sói.

Con Sói trong ngôn ngữ của La Fontaine là một tên cướp nhưng khốn khổ và bất hạnh. Mắt lác, thân gầy, bị đuổi. Anh ta là một tên vô lại, luôn đói và luôn bị đánh đập.

Buy-fon đã được nâng cấp chức năng của một con chó, một con thú dữ, hoang dã. Chúng chỉ biết bầy đàn khi đi săn, khi tan trận thì mỗi người một nơi, sống lặng lẽ và cô độc. Bộ mặt lột xác, dáng vẻ hoang dã, tiếng hú rùng rợn, mùi hôi thối… là đặc điểm tự nhiên của loài kịch độc.

Sói thuở nhỏ La Phong-Ten là một bạo chúa. Anh ấy đã từng xem bộ phim về những kẻ chết chóc. Click to expand Và cuối cùng là “Sói nhai Cừu, thực sự cần thiết”. Nếu như nhà bác học Buy-phôn chỉ xem bại liệt là một con vật có hại thì nhà thơ với trí óc và trí tưởng tượng ẩm thấp của mình đã khám phá ra những khía cạnh khác: tàn ác nhưng khốn khổ, thường bị lừa, nhớ lại, chết đói, và bơ vơ vì đói!

Buy-phôn “đóng kịch bi thảm về sự tàn ác” (thú dữ), còn La Phông-ten “đóng kịch về sự ngu xuẩn” (dục vọng, hung bạo và đánh đập).

Qua so sánh và phát hiện, văn bản của Híp-rô Muội chỉ ra sự khác nhau giữa hai loại văn bản khoa học và văn bản nghệ thuật. Văn bản khoa học đi sâu nghiên cứu các đặc điểm tự nhiên, rút ra những nhận định về đặc điểm, tính chất: chân lý. Lời văn nghệ thuật dựng tượng, miêu tả đời sống tinh thần.

“Chó chích và chiếc lông” trong truyện ngụ ngôn là một văn bản nghệ thuật. Con sói là một bạo chúa, xấu xa và xảo quyệt. Con sói là một đối tượng, một vật tế thần của đau khổ và thương hại.

Nghiên cứu thơ và văn, chúng ta cần nắm đặc điểm của văn bản nghệ thuật là ngôn ngữ hình tượng, biểu cảm có tính tưởng tượng, hư cấu.

Theo dõi chúng tôi trênDuong Gia FacebookDuong Gia FacebookDuong Gia TiktokDuong Gia TiktokDuong Gia YoutubeDuong Gia YoutubeDuong Gia GoogleDuong Gia Google
5/5(1
bình chọn
)

SOẠN HỢP ĐỒNG, ĐƠN, VĂN BẢN THEO YÊU CẦU CHỈ 500.000đ

--- Gọi ngay 1900.0191 ---

(Tư vấn Miễn phí - Hỗ trợ 24/7)

Công ty Luật LVN - Địa chỉ: Số 16B Nguyễn Thái Học, Yết Kiêu, Hà Đông, Hà Nội, Việt Nam

Gmail: luatlvn@gmail.com