Tóm tắt Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten - Biểu mẫu
Văn Phòng Luật LVN
Trang chủ - DG - Tóm tắt Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten

Tóm tắt Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten

Nhằm giúp các bạn học sinh có nhiều kiến thức và nắm vững nội dung bài học, bài viết dưới đây chúng minh gửi đến bạn đọc bài   Tóm tắt Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten. Cùng tham khảo nhé.

1. Tóm tắt Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten hay nhất:

Chó sói và cừu trong truyện ngụ ngôn của La Phông-ten ” kể về Buy-phong, một nhà tự nhiên học, một nhà văn người Pháp thấy loài chó vừa ngu vừa sợ, chính vì sợ nên chúng luôn tụ tập thành đàn. . Họ không biết làm thế nào để tránh nguy hiểm, mọi thứ họ làm tốt nhất là bắt chước người lãnh đạo. Nhưng con vật này vẫn rất thân thương và tốt bụng, còn con chó dữ – bạo chúa Lông Xù là truyền thuyết của La Phong – mười phần cũng đáng thương chứ không đáng tiếc.

Đó là một tên cướp đầy bất hạnh, dáng vẻ của một tên cướp bị truy đuổi, nó giống như một tên lưu manh luôn đói ăn và luôn bị ăn đòn. Buy-phôn viết rằng chó không kết bạn, chúng chỉ tụ tập khi cùng nhau chiến đấu rồi lại trở về cô độc một mình.

Con chó cái của La Fontaine cũng là một bạo chúa, nhưng tính tình phức tạp hơn, khi nhà khoa học thấy con vật đó có hại, nhà thơ thấy tuy độc ác nhưng cũng khốn nạn, lúc nào cũng đau khổ. bởi vì có thể không có tài liệu. H. Ten để Buy-phôn đóng một vở kịch về sự tàn ác, và anh ấy đã đóng một vở hài kịch về sự ngu ngốc.

2. Tóm tắt Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten ấn tượng nhất:

Nhà văn Pháp chỉ thấy con cừu là ngu và sợ. Chính vì sợ hãi nên chúng luôn tụ tập thành đàn. Họ không biết làm thế nào để tránh nguy hiểm, mọi thứ họ làm tốt nhất là bắt chước người lãnh đạo. Nhưng con vật này vẫn rất thân thương và tốt bụng, còn xúc xích – bạo chúa Lông Xù, soái ca La Phong – mười phần cũng đáng thương. Đó là một tên cướp hoàn toàn xui xẻo trông giống như một tên cướp đang bị truy đuổi. Con chó cái của La Fontaine cũng là một bạo chúa, nhưng tính tình phức tạp hơn, khi nhà khoa học thấy con vật đó có hại, nhà thơ thấy tuy độc ác nhưng cũng khốn nạn, lúc nào cũng đau khổ. bởi vì có thể không có tài liệu. H. Ten để Buy-phôn đóng một vở kịch về sự tàn ác, và anh ấy đã đóng một vở hài kịch về sự ngu ngốc.

3. Tóm tắt Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten chi tiết nhất:

Chó sói và cừu trong truyện ngụ ngôn của Lã Phongten là một bài văn nghị luận của tác giả H. Mười Nguyên nhân chỉ ra sự khác nhau giữa quan điểm của nhà bác học Buy-phôn và quan điểm của nhà thơ Lã Phong. – mười về hai chủ đề, con chó và bộ lông.’Bài luận này cho chúng ta nhận thức về sự khác biệt giữa văn học và khoa học.

Bố cục của đoạn trích gồm hai phần: phần một (từ đầu đến “đại loại thế”) và có thể lấy tên là “Hình ảnh con cừu trong La Phông-ten”. Phần thứ hai (còn lại) có thể đặt tên là “Hình ảnh nổi bật về những con chó trong ngôn ngữ La Fontaine”. Hình ảnh Lông vũ trong phông chữ La Fontaine được so sánh với hình ảnh Lông vũ trong công trình khoa học của Buyfon.

Buyfon viết về những chiếc lông vũ: ngu ngốc và sợ hãi, chúng “tụ tập” thành “bầy đàn” khiến chúng “sợ hãi”; ta không biết tránh nội nguy; chúng rất thụ động “dậm chân tại chỗ, trời mưa, trời tuyết”, chúng chỉ di chuyển khi con đầu đàn di chuyển theo sự thúc giục của người chăn cừu hoặc con chó đi chỗ khác

Buy-fon không đề cập đến tỷ lệ tử vong của các loài bị bệnh vì nó không phải là duy nhất cho các loài. Các nhà khoa học chỉ nhận xét về đặc điểm của loài nói chung, không phải về một khả năng cụ thể. Hình ảnh chiếc thúng dưới màn hình máy tính La Fontaine: nhà thơ xây dựng biểu tượng đàn con (ở đây là đàn con) trong một khung cảnh hoàn chỉnh cụ thể – cuộc gặp gỡ và đối thoại với con chó lửa trôi trên mặt nước (xem đoạn trích thơ La Fontaine mở văn bản).

La Phông-ten bằng thủ pháp nhân cách hóa đã xây dựng chó rừng thành một hình tượng văn học có mặt trong nhiều bài thơ. Trí tưởng tượng của nhà thơ vẫn dựa trên đặc tính vốn có của loài chó lửa. Ở nhân vật này có “hài về sự ngu xuẩn” (vâng, bất tài, kiếm gì ăn, đói luôn, v.v.), nhưng chủ yếu là “bi kịch của sự tàn ác”, vì nó giả tạo tự phụ, hống hách, tàn bạo, áp bức người khác. yếu đuối.

Qua cách trình bày của H. Ten về vật nổi và con chó lông xù trong văn mẫu của La Phông-ten, có thể so sánh với hai con vật này trong tác phẩm của nhà bác học Buy-phôn, có thể rút ra đặc điểm của nghệ thuật sáng tác là dùng để tưởng tượng. , hư cấu và thể hiện quan niệm, trạng thái của tác giả đối với đối tượng miêu tả. Đặc biệt là về nghệ thuật sắc nét. Tiến hành lập luận theo trình tự ba bước: Lông và chó bắt đầu tắt bút của La Phông-ten – Lông và chó bắt đầu tắt bút Buyfon – Bút và chó của La Phông-ten bắt đầu tắt bút.

Qua so sánh, hình ảnh con chó lơ lửng và con chó sói trong truyện ngụ ngôn của La Phông-ten với những dòng viết về hai con vật này của nhà bác học Buyfon, đoạn văn đã làm nổi bật đặc điểm của nghệ thuật công cộng. Nghệ thuật là yếu tố của trí tưởng tượng và dấu ấn cá nhân của tác giả. Từ thế giới tự nhiên, nhiệt và lông chó đã không được nhà thơ La Fontaine đưa vào văn học với một chút tính cách khái quát rõ nét, tiêu biểu cho những hạng người cụ thể trong xã hội.

4. Tóm tắt Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten ngắn gọn nhât:

Nội dung bài thơ có mượn hình tượng hai nhân vật: Chó sói và cừu. Hai con vật này đại diện cho hai thế lực. Một mặt, con chó hung dữ là độc tài, nhẫn tâm, độc ác, hứa hẹn và nham hiểm. Một bên, chú Long là một đối tượng nghèo khó, chịu nhiều đau khổ khi phải làm vật tế thần, bị hi sinh cho cuộc sống của mình.

Đoạn đầu bài thơ tả chú Lông vũ. Tác giả Buy-phông đã chỉ ra rất rõ Lông là một đứa trẻ hồn nhiên, hơi ngây thơ. Lạc loài còn rất lỏng lẻo nên chúng tôi thường sống tập trung thành đàn để bảo vệ lẫn nhau.

Trong truyện ngụ ngôn La Fontaine, tác giả nói về đời sống tinh thần của Cáo hoàn toàn khác. Lạc đà là loài động vật rất yêu thương con của mình, chỉ cần nghe thấy tiếng khóc của con, dù mẹ có ở đâu cũng sẽ chạy lại bảo vệ ngày ngay. Từ nhỏ mẹ đã có đức hy sinh, nhẫn nhịn rất cao. Nó có thể đứng yên hàng giờ trong tuyết, trong giá lạnh để cho con bú.

Qua hình tượng thơ của La Phông-ten, người đọc cảm nhận được thỏ mẹ là người mẹ tuyệt vời, luôn hy sinh để bảo vệ đàn con thân yêu của mình.

Trong văn bản của Buy-phông, con chó dữ là một kẻ độc ác, thường đi săn để cướp của người khác. Khuôn mặt của mặt trời tỏa sáng trong không khí, nhưng cũng gian xảo, đôi khi còn đáng sợ chăn. Nhà thơ La Fontaine cởi mở hơn. Anh nhìn chú chó nổi tiếng với cái nhìn cởi mở và nhân văn hơn. Anh nhìn thấy sự ngu ngốc đáng thương của con chó săn, đến mức bị hành hạ và đánh đập

Nếu Mua-Phong quan tâm đến tính chất tự nhiên của sấm sét và lông thú nhiều hơn thì phải. Hippolytus Muội quan tâm nhiều hơn đến cuộc sống đen tối của hai loại vật này.

5. Tóm tắt Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông-ten sâu sắc nhất:

Nghệ thuật trong văn học là nơi thăng hoa của hiện thực, là nơi nhìn đời sống nội tâm của mỗi nhân vật. Khác với nó, các văn bản khoa học đi sâu hơn vào việc nghiên cứu bản chất và rút ra những phán đoán về sự thật. Chó sói và cừu là một tác phẩm nổi tiếng của Hippolyte Ten, bằng sự so sánh và khám phá nhà văn đã chỉ ra sự khác biệt giữa hai loại văn bản khoa học. học và nghệ thuật.

Bên dưới mỗi góc chụp khác nhau, chú chó lông bông bồng bềnh lại nổi lên một tính cách trái ngược. Con chó săn ác độc, xảo quyệt nhưng đôi khi lại vô cùng đáng thương. Từ chối một “đối tượng”, phù phiếm nhưng ẩn sâu là một kẻ lừa đảo thân thương, tốt bụng.

Văn bản Những con chó và bộ lông nổi trong ngôn ngữ của Lafontein được trích từ chương II, phần thứ hai của tác phẩm trên. Đoạn trích so sánh hình tượng con chó và lông xù bay bổng trong con mắt của hai tác giả Laphonten và Buyfon, từ đó, H.Ten đã làm nổi bật đặc sắc nghệ thuật ghi đậm dấu ấn của cách nhìn, cách cảm. nghệ sĩ nhận được.

H.Ten đã mượn bài thơ ngụ ngôn Con chó thần và chiếc lông vũ của Laphonten để làm đề tài nghiên cứu cho tác phẩm của mình. Nhân vật giận dữ và con chó lông xù trong bài thơ đại diện cho hai thế lực đối lập nhau. Một bên là bạo chúa, độc ác, tàn bạo, xảo quyệt. Một bên là em bé lông bông hiền lành, đáng thương.

Tác giả Buy-phôn, trong công trình nghiên cứu nổi tiếng về Thần học, đã chỉ ra đặc điểm tự nhiên của lông vũ là “ngu ngốc và đáng sợ”. Chính vì vậy đàn Hói thường tụ tập thành nhóm, không bao giờ chia đàn, chỉ một tiếng động nhỏ nhất cũng khiến bầy Hói co rúm lại với nhau. Ông nói, bầy đàn “sợ bị bỏ mặc như vậy với tất cả sức lực cắn xé da thịt”, bởi vì “chúng không biết cách trốn tránh nguy hiểm”.

Lừa với sự ngu ngốc của mình, chúng dễ dàng trở thành con lừa ngon của kẻ thù, có thể trốn thoát nhưng không thể chống trả bởi bản chất yếu đuối, ngu ngốc của chính mình. Không những thế, theo Buy-phôn, quần áo còn là loài động vật chậm chạp, không linh hoạt, dù ở đâu, đứng yên một chỗ “ngay mưa, ngay tuyết” thì cũng chẳng cảm thấy bất tiện gì. của riêng mình, họ quá an toàn và không bước ra khỏi lối sống ẩn dật của mình.

Khác với Buy-phôn, nhà thơ Laphông-ten đã miêu tả loài tranh bằng đời sống tinh thần của nó. Lông vũ thời thơ ấu là loài vật “đáng yêu và tốt bụng”, loài vật có tình mẫu tử thiêng liêng. Người mẹ có thể nhận ra con mình trong đám đông, chỉ cần nghe một tiếng kêu khe khẽ, nó lập tức chạy đến.

Nó đứng hàng giờ trên nền đất lạnh để cho con bú, vẻ mặt của mẹ nó “nhẫn nhịn, mắt thẫn thờ nhìn về phía trước”, dù rất lạnh và mệt nhưng Cừu vẫn đi lễ, vẫn làm việc. làm tròn trách nhiệm của người mẹ. Có thể nói Laphonten bằng con mắt nghệ thuật của mình khi quan sát nội tâm của Lông vũ, ông đã động lòng thương xót con vật đáng thương của mình.

Lafontein đã “dựng nên một vở hài kịch về sự ngu xuẩn”, trong khi Buyphon đã dựng lên một “bi kịch về sự gian ác”. Chó sống đơn độc, chúng không thích tụ tập thành đàn, khi chúng ta thấy chúng tụ tập thì chắc chắn là đánh nhau ầm ĩ, tiếng hú vang trời, chúng tấn công những con lừa lớn như: cút, bò, hươu, nai,…

Kết thúc cuộc rượt đuổi, họ trở lại cuộc sống “lặng lẽ và cô đơn”. Lăn lộn với bươn chải, hoang vu, rùng rợn, hôi hám, hư hỏng,… “cái gì cũng làm ta khó chịu”. Theo Buy-phôn, chó dữ là một con vật đáng ghét, “sống thì có hại, chết thì vô dụng”.

Đoạn văn từ con chó và bộ lông trong truyện ngụ ngôn Lafonten của Hippolyte Ten là một tác phẩm nghiên cứu văn học xuất sắc. Với bố cục chặt chẽ, lập luận chặt chẽ, thuyết phục của tác giả đã thể hiện những quan điểm khác nhau giữa nhà khoa học và nhà thơ về hai loài vật lông xù và chó săn. Qua đó, H.Ten muốn cho người đọc thấy tài nghệ dựng tượng của Lafonten trong truyện ngụ ngôn Con chó và bộ lông.

Theo dõi chúng tôi trênDuong Gia FacebookDuong Gia FacebookDuong Gia TiktokDuong Gia TiktokDuong Gia YoutubeDuong Gia YoutubeDuong Gia GoogleDuong Gia Google
5/5(1
bình chọn
)

SOẠN HỢP ĐỒNG, ĐƠN, VĂN BẢN THEO YÊU CẦU CHỈ 500.000đ

--- Gọi ngay 1900.0191 ---

(Tư vấn Miễn phí - Hỗ trợ 24/7)

Công ty Luật LVN - Địa chỉ: Số 16B Nguyễn Thái Học, Yết Kiêu, Hà Đông, Hà Nội, Việt Nam

Gmail: luatlvn@gmail.com