Cảm nhận khổ 2, 3 bài thơ Viếng lăng Bác chọn lọc hay nhất - Biểu mẫu
Văn Phòng Luật LVN
Trang chủ - DG - Cảm nhận khổ 2, 3 bài thơ Viếng lăng Bác chọn lọc hay nhất

Cảm nhận khổ 2, 3 bài thơ Viếng lăng Bác chọn lọc hay nhất

Với tình cảm thiêng liêng, thành kính trong lòng, nhà thơ Viễn Phương từ miền Nam xa xôi đã thực hiện chuyến hành trình đến lăng Bác vào tháng 4 năm 1976 và đã sáng tác nên tác phẩm “Viếng lăng Bác”. Dưới đây là bài viết về Cảm nhận khổ 2, 3 bài thơ Viếng lăng Bác chọn lọc hay nhất.

1. Dàn ý Cảm nhận khổ 2, 3 bài thơ Viếng lăng Bác chọn lọc hay nhất:

1.1. Mở bài:

Tác giả Viễn Phương viếng thăm lăng Bác năm 1976 và viết tác phẩm “Viếng lăng Bác” với tình cảm chân thành tha thiết.

Khổ thơ thứ 2 và thứ 3 của bài thơ thể hiện cảm xúc của tác giả khi hòa mình vào dòng người vào lăng viếng Bác.

1.2. Thân bài:

a. Khổ 2: Cảm xúc của tác giả khi hòa mình vào dòng người thăm viếng Bác:

– Biểu đạt “mặt trời trong lăng” là hình ảnh ẩn dụ cho Bác – mặt trời, thể hiện sự biết ơn trước công lao của Bác đối với dân tộc.

– “Ngày ngày” và “kết tràng hoa” là hình ảnh ẩn dụ cho tình cảm yêu quý, kính trọng Bác của dân tộc Việt Nam.

– Hình ảnh hoán dụ “bảy mươi chín mùa xuân” bộc lộ sự biết ơn, kính trọng đối với Bác.

b. Cảm xúc của tác giả khi vào trong lăng:

– “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên” được biện pháp nói giảm, nói tránh để giảm nhẹ nỗi đau thương, mất mát trước sự ra đi của Bác.

– Hình ảnh ẩn dụ “trời xanh” khẳng định sự vĩ đại và sự trường tồn, vĩnh cửu của Bác.

– Cấu trúc “vẫn biết … mà sao…” diễn tả nghịch lí, sự đối lập trong tâm trạng, suy nghĩ của tác giả, bộc lộ sự tiếc nuối, đau xót, xúc động.

– Động từ “nhói” biểu thị cảm xúc xót xa tột cùng trước sự ra đi của Bác, thể hiện cảm xúc chân thành, tha thiết của bất cứ ai đến thăm viếng lăng của Người.

1.3. Kết bài:

Hai khổ thơ đã bộc lộ được niềm xúc động cùng tấm lòng thành kính vô bờ của người con miền Nam ra thăm Bác.

2. Cảm nhận khổ 2, 3 bài thơ Viếng lăng Bác chọn lọc hay nhất:

Với tình cảm thiêng liêng, thành kính trong lòng, nhà thơ Viễn Phương từ miền Nam xa xôi đã thực hiện chuyến hành trình đến lăng Bác vào tháng 4 năm 1976. Sau chuyến đi đó, ông đã sáng tác tác phẩm “Viếng lăng Bác”, thể hiện tấm lòng thành kính và niềm xúc động mãnh liệt khi được thăm viếng Bác Hồ. Hai khổ thơ 2 và 3 của bài thơ đã diễn tả những cảm xúc chân thành của ông khi được hoà mình vào dòng người tiến vào lăng viếng Bác.

Khi được hoà mình vào trong không khí trang nghiêm và đau buồn, nhà thơ tràn đầy sự tiếc nuối và xúc động mãnh liệt. Đó là một cảm xúc vô hạn, không thể diễn tả bằng lời:

“Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ.”

Chủ tịch Hồ Chí Minh đã dành cả cuộc đời để cống hiến cho sự nghiệp cứu nước, trở thành ngọn đèn soi sáng cho dân tộc Việt Nam. Vì vậy, khi nhắc đến Bác, nhà thơ Viễn Phương đã tưởng như đang nhìn thấy “mặt trời” thứ hai. Trong khi “mặt trời” của thiên nhiên vận hành theo luật lệ của vũ trụ, tạo ra ngày và đêm thì “mặt trời” thứ hai trong lăng Bác cũng rực rỡ và chiếu sáng khắp đất nước Việt Nam, là biểu tượng của sự tôn kính của dân tộc Việt Nam. Hình ảnh so sánh của Viễn Phương rất độc đáo và sáng tạo. Không chỉ riêng Viễn Phương mà Tố Hữu cũng từng sử dụng hình ảnh “mặt trời” để miêu tả Bác trong bài thơ Sáng tháng năm:

“Người rực rỡ một mặt trời cách mạng
Còn đế quốc là loài dơi hốt hoảng”.

Chủ tịch Hồ Chí Minh đã cống hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp cứu nước, trở thành ngọn đèn soi sáng cho dân tộc Việt Nam. Bác Hồ là người mang đến ánh sáng và sự sống cho dân tộc thoát khỏi đêm trường nô lệ. Người đã trở thành vầng “mặt trời” sáng chói dẫn dắt dân tộc Việt Nam.

Sự kính mến đối với Bác Hồ còn được thể hiện qua dòng người từ khắp nơi trở về thăm người cha đáng kính của mình. Họ tấp nập xếp thành hàng dài và lặng lẽ bước vào lăng để tưởng nhớ Người. Viễn Phương đã sử dụng cụm từ “ngày ngày” ở đầu câu thơ để diễn tả sự lặp đi, lặp lại như một quy luật của dòng người đến thăm viếng Bác. Dân tộc Việt Nam không bao giờ quên về Người. Dòng người đó bên ngoài lăng Bác trông giống như một “tràng hoa” lớn, kết lại và dâng lên người. Đây có thể coi là hình ảnh đẹp nhất của bài thơ và là một ẩn dụ vô cùng sáng tạo của Viễn Phương:

“Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân…”

Cuộc đời toàn tâm toàn ý của Bác Hồ đã dành cho dân tộc Việt Nam, khiến cuộc sống của nhân dân ta được thêm tươi sáng, tốt đẹp hơn. Dòng người đứng ngoài lăng Bác là những người con của Tổ quốc, mang trong mình tấm lòng thành kính, tin yêu và hướng về Người, họ cùng nhau trở thành một “tràng hoa” tuyệt đẹp để dâng lên Người. Trong bài thơ, hình ảnh hoán dụ “bảy mươi chín mùa xuân” được sử dụng để miêu tả số tuổi của Người. Cuộc đời toàn tâm toàn ý của Người đã dành hết cho sự nghiệp giải phóng dân tộc Việt Nam, và chúng ta cảm nhận sâu sắc tấm lòng biết ơn và trân trọng trước sự hy sinh của Người.

Mặc dù Bác Hồ đã ra đi từ năm 1969, nhưng đến năm 1976, nhà thơ Viễn Phương mới có cơ hội đến thăm Người và được tận mắt chứng kiến Người nằm yên trong giấc ngủ vĩnh hằng. Trước cảnh tượng đó, Viễn Phương không khỏi xúc động.

“Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”

Bác Hồ đã rời xa chúng ta, nhưng với nhà thơ Viễn Phương, Người chỉ đang nằm trong “giấc ngủ bình yên” sau những năm tháng đầy cực khổ để giải phóng dân tộc Việt Nam. Khi đó, không gian và thời gian như đang dừng lại, tất cả chỉ xoay quanh Người. Ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn như ánh trăng “sáng dịu hiền” chiếu sáng quanh Người, tạo nên một bầu không khí thanh tịnh và yên bình. Viễn Phương liên tưởng đến hình ảnh này là bởi vì trong cuộc đời của Bác, vầng trăng luôn là biểu tượng đại diện cho Người, từ khi Người bị tù đày ở Trung Quốc cho đến khi trở lại chiến khu Việt Bắc:

“Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ
Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ”

Khi nhìn Bác trong giấc ngủ, tâm trạng của Viễn Phương tràn ngập cảm xúc mạnh mẽ:

“Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim”

Tác giả sử dụng hình ảnh “trời xanh” để tôn vinh sự vĩnh cửu và tình yêu thương vô bờ của Bác Hồ dành cho dân tộc Việt Nam. Tuy nhiên, cấu trúc “mặc cho… nhưng” lại thể hiện tâm trạng đối lập và đau buồn của tác giả khi phải chứng kiến sự ra đi của Bác Hồ. Viễn Phương hiểu rằng sự sống và chết là quy luật thiên nhiên, nhưng vẫn không thể khỏi nổi lòng tiếc nuối vô tận trước sự ra đi của Người. Đó là một mất mát to lớn đối với cả dân tộc Việt Nam.

Bằng những câu thơ uyển chuyển, tình cảm sâu sắc, tình cảm chân thành của tác giả người miền Nam được thể hiện rõ qua hai khổ thơ thứ hai và thứ ba trong bài “Viếng lăng Bác”. Những dòng thơ này thể hiện sự kính trọng, tôn trọng và tình yêu thương mãnh liệt mà người con Nam Bộ dành cho Bác Hồ. Đây cũng là tình cảm chân thành, tha thiết mà tất cả những người con Việt Nam dành cho người cha già kính yêu của dân tộc.

3. Cảm nhận khổ 2, 3 bài thơ Viếng lăng Bác chọn lọc:

Năm 1976, nhà thơ Viễn Phương sáng tác bài thơ “Viếng Lăng Bác” và ngay sau khi đất nước giải phóng, ông đã tới thăm lăng Bác. Trên trang thơ, cảm xúc chân thành, tôn kính và lòng tiếc thương, xót xa của nhà thơ với Bác được thể hiện rõ ràng. Dòng cảm xúc thiêng liêng và niềm vui sướng dồn nén trong đáy lòng một cách thiết tha, nhà thơ thể hiện niềm tôn kính vô hạn với lãnh tụ Hồ Chí Minh, vị cha già của dân tộc. Trong khổ thơ thứ hai và thứ ba của bài thơ, nhà thơ khắc hoạ sâu sắc cảm xúc đó. Mặc dù hình ảnh mặt trời đã xuất hiện trong các tác phẩm khác của ông như “Từ ấy” với câu “Mặt trời sáng bừng qua tim” hoặc trong “Khúc ru những em bé ngồi trên lưng mẹ” với “Mặt trời” của bắp thì ngủ trên đồi của Nguyễn Khoa Điềm, tác giả Viễn Phương đã có những cảm nhận đặc biệt khác qua  khổ 2, 3 bài thơ Viếng lăng Bác.

“Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ”

Viễn Phương đã dùng hình ảnh mặt trời trong bài thơ “Viếng lăng Bác” để miêu tả sự vận hành của tự nhiên theo quy luật của vũ trụ. Mặt trời có thể soi sáng giúp cho vạn vật sinh sôi nảy nở, cũng như Bác Hồ đã soi đường dẫn lối cho dân tộc Việt Nam đánh thắng kẻ thù đi đến thắng lợi cuối cùng. Trong lăng Bác, mặt trời đỏ tượng trưng cho vị lãnh tụ vĩ đại, mang lại sự kính trọng, biết ơn cho công lao của Bác. Các tác phẩm như “Từ ấy” của Viễn Phương cũng có hình ảnh mặt trời để thể hiện sự tươi sáng, hy vọng, và đôi khi cả sự u ám của cuộc đời.

“Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân”

Tác giả sử dụng một hình ảnh ẩn dụ tinh tế trong câu trên, kết hợp với kinh nghiệm thực tế để tạo ra một hình ảnh mới và sáng tạo: “tràng hoa”. Ý nghĩa của hình ảnh này là các cánh hoa kết nối với nhau để tạo thành một vòng tròn, tượng trưng cho hàng ngàn người dân từ khắp nơi trên thế giới đến viếng lăng Bác và tưởng nhớ vị lãnh tụ đã dành cả cuộc đời để giúp đất nước. “Tràng hoa” ở đây cũng ẩn dụ cho những người đến lăng viếng Bác Hồ, với mỗi người là một đóa hoa thơm ngát. Dòng người đến đây không ngừng tăng lên như một “tràng hoa” vô tận, tạo thành hàng trăm hoa, tràng hoa lộng lẫy dưới ánh mặt trời của Bác. Viễn Phương là một trong những người đến viếng Bác Hồ, và trong bài thơ của ông, ông thể hiện sự cảm kích và biết ơn tới người cha già của dân tộc, đồng thời cũng thể hiện sự đau đớn khi không được gặp gỡ người lần cuối trước khi ông qua đời.

“Bác nằm trong lăng giấc ngủ bình yên
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền
Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim!”

Khi Viễn Phương đến thăm, Bác đã ra đi hơn 7 năm trước, nhưng cảm xúc đau buồn vẫn không thể tan đi. Tác giả sử dụng cách viết ít để ám chỉ việc Bác đã qua đời, nhưng lại dùng những hình ảnh như “giấc ngủ bình yên” và “vầng trăng sáng dịu hiền” để giúp giảm bớt nỗi đau trong lòng. Ông mong ước suốt đời Bác luôn thấy được hai miền đất nước hòa bình và độc lập, và hiện tại ước mơ đó đã trở thành hiện thực, Bác đã được nghỉ ngơi trong giấc ngủ vĩnh cửu. Tuy nhiên, phương pháp viết “Vẫn biết” – “Mà sao” tạo ra sự khác biệt giữa cảm xúc và lý trí. Lý trí nhắc Viễn Phương về sự vĩnh cửu của bầu trời, nhưng cảm xúc vẫn còn đau đớn khi nhớ đến Bác. Tác giả nhận ra rằng sự chết là một phần tự nhiên và không thể tránh khỏi, và Bác cũng không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên, nỗi đau thương của dân tộc vẫn lớn khi mất một người cha như Bác. Cảm xúc không thể được kiểm soát bởi lý trí, và sự sống còn của Bác vẫn còn trong tâm hồn của mọi người. Dù biết Bác đã qua đời và được nghỉ ngơi, tác giả vẫn cảm thấy nghẹn ngào.

Theo dõi chúng tôi trênDuong Gia FacebookDuong Gia FacebookDuong Gia TiktokDuong Gia TiktokDuong Gia YoutubeDuong Gia YoutubeDuong Gia GoogleDuong Gia Google
5/5(1
bình chọn
)

SOẠN HỢP ĐỒNG, ĐƠN, VĂN BẢN THEO YÊU CẦU CHỈ 500.000đ

--- Gọi ngay 1900.0191 ---

(Tư vấn Miễn phí - Hỗ trợ 24/7)

Công ty Luật LVN - Địa chỉ: Số 16B Nguyễn Thái Học, Yết Kiêu, Hà Đông, Hà Nội, Việt Nam

Gmail: luatlvn@gmail.com