Đóng vai các nhân vật trong truyện để kể về câu chuyện là đề bài quen thuộc mà các em học sinh hay gặp, nó đòi hỏi các em phải biết linh hoạt dùng lời văn của mình. Dưới đây là bài viết về Đóng vai Thúy Kiều viết đoạn văn kể lại việc báo ân báo oán.
1. Dàn ý Đóng vai Thúy Kiều viết đoạn văn kể lại việc báo ân báo oán:
1.1 Mở bài:
Giới thiệu về bản thân và hoàn cảnh:
Trong mười lăm năm lưu lạc, cuộc đời tôi đã phải trải qua nhiều sóng gió, những tháng ngày “thanh lâu hai lượt thanh y hai lần”. Tôi đã trải qua những cay đắng, những nỗi đau mất mát và từng bước trưởng thành hơn. Nhưng may mắn thay, cuộc đời tôi đã thay đổi khi gặp được Từ Hải – người đã mở ra một con đường mới cho tôi.
1.2 Thân bài:
– Cuộc đời từ khi gặp Từ Hải:
Trở thành vợ của Từ Hải, tôi được hưởng một cuộc sống đầy đủ tiện nghi và trang trải. Nhưng điều đáng giá hơn cả là tôi được Từ Hải tổ chức một phiên xét xử những người có ơn và oán với tôi – một cơ hội để tôi báo ân và báo oán.
– Báo ân:
Đầu tiên, tôi báo ân Thúc Sinh – người đã cứu tôi ra khỏi chốn lầu xanh, nơi tôi đã trải qua những ngày khổ sở. Tôi trả ơn cho chàng bằng vật chất “Gấm trăm cuốn, bạc nghìn cân” – một khoản tài sản không hề nhỏ. Tiếp theo, là lượt báo ân với vãi Giác Duyên, cô a hoàn, mụ quản gia, và những người đã yêu thương, giúp đỡ tôi trong những ngày đen tối. Tôi biết rằng không thể trả đủ mọi ân nghĩa, nhưng tôi hy vọng hành động của mình sẽ làm cho họ hiểu rằng tôi rất biết ơn và trân trọng.
– Báo oán:
Tuy nhiên, báo oán cũng là một phần của cuộc đời, và tôi không thể phớt lờ đi những kẻ đã rắp tâm hại cuộc đời tôi. Trả oán với Hoạn Thư – người vợ cả của Thúc Sinh, là một cuộc nói chuyện gay gắt giữa tôi và Hoạn Thư. Vì tôi là người nhân từ, nên tôi đã tha cho Hoạn Thư. Nhưng tôi không thể tha thứ cho những kẻ đã đối xử với tôi tàn nhẫn, như Bạc Bà, Bạc Hạnh, Tú Bà, Mã Giám Sinh…
1.3 Kết luận:
Sau khi hoàn thành việc báo ân báo oán, tôi cảm thấy nhẹ nhõm….
2. Đóng vai Thúy Kiều viết đoạn văn kể lại việc báo ân báo oán hay:
Sau khi bị lừa đảo và rơi vào cạm bẫy của Tú Bà, tôi bị hành hạ dã man và không thể chịu đựng được nỗi nhục nhã và uất hận. Vì vậy, tôi đã quyết định tìm đến cái chết để giải thoát. Nhưng Tú Bà, sợ mất vốn và lời, đã dùng lời nghĩa để dỗ dành và hứa sẽ tìm cho tôi một người chồng tốt. Tuy nhiên, thực tế là cô ta đã giam giữ tôi tại lầu Ngưng Bích để bán tôi sau này.
Tại đây, tôi đã có may mắn gặp được người anh hùng Từ Hải và được anh ta chuộc tôi ra khỏi tình trạng khốn khó đó. Sau đó, Từ Hải cưới tôi làm vợ và đưa tôi lên vị thế của một bậc phu nhân quyền quý. Trong một dịp tâm sự, tôi đã nói với anh ta về ý nguyện của mình là báo ân báo oán cho những người đã gây ra tội ác đối với tôi. Từ Hải, là một người hào hiệp, đã đồng ý giúp tôi thực hiện ước mơ đó.
Anh ta cùng một số đạo quân đã đến các địa điểm liên quan và bắt những kẻ đã gây ra tội ác đối với tôi. Sáng hôm sau, Từ Hải tổ chức một phiên tòa trọng điểm và cho tôi quyền xét xử. Tôi quyết định báo ân trước, báo oán sau. Khi Thúc Sinh được đưa đến phiên tòa, tôi đã thấy anh ta sợ hãi và không dám nhìn lên. Mặc dù chúng tôi đã từng là vợ chồng, nhưng tôi không thể tha thứ cho hành động tàn nhẫn của anh ta.
“Xin chào, chàng ạ! Thiếp biết ơn chàng vô cùng vì đã giúp đỡ thiếp trong quá khứ. Thiếp là người cũ ở Lâm Tri, chàng có còn nhớ không? Chúng ta đã phải chia lìa nhau ở Sâm Thương, nhưng thiếp đã vượt qua được những khó khăn. Bây giờ, thiếp xin được tặng món quà nhỏ để cảm tạ chàng.
Sau đó, tôi đã tìm đến các ân nhân đã giúp đỡ tôi trong thời gian khó khăn và tổ chức một buổi lễ cảm tạ để báo đáp ơn tình. Tất cả mọi người đều rất vui mừng khi thấy tôi vượt qua được khó khăn. Tôi đã gọi người vợ của chàng, Thúc Sinh, để trả giá cho những hành động tàn nhẫn và đày đọa tôi suốt nhiều tháng.
Khi lính áp giải Hoạn Thư đến, tôi đã cố gắng kiềm chế cơn giận dữ trong lòng và hỏi ả ta một cách mỉa mai:
“Xin chào, phu nhân! Chắc phu nhân đã không tưởng tượng được rằng mình sẽ đến đây một ngày. Trên đời, tôi thấy hiếm có người đàn bà nào độc ác như phu nhân. Nhưng thường thì những kẻ cay nghiệt thường gặp oan trái nhiều hơn.”
Khi Hoạn Thư nhận ra người hầu Hoa Nô đầy tớ ngày xưa của mình đã bị đọa đày đến mức không thể đứng dậy được, cô ấy hồn lạc phách xiêu, và nhanh chóng dập đầu van xin tha tội. Người quan lại Lại bộ thượng thư, mặc dù bề ngoài thân thiện và hoà nhã, nhưng bên trong lại đầy nham hiểm, sẵn sàng giết người bằng dao. Tuy cô ấy run sợ, nhưng vẫn đủ bình tĩnh để giải thích và xin lỗi:
“Thưa phu nhân, tôi đã xúc phạm phu nhân vì ghen tuông, một thói quen phổ biến của phụ nữ. Nhưng khi suy nghĩ kỹ, tôi cũng có chút thương tình đối với phu nhân. Ví dụ như khi phu nhân được cho ra Quan Âm Các chép kinh, hoặc khi biết phu nhân đã bỏ trốn mà không sai người đuổi theo. Tôi rất ngưỡng mộ tài sắc của phu nhân. Về chuyện chồng chung, không dễ để giải quyết. Nay, khi nhận ra tội lỗi của mình, tôi chỉ mong phu nhân tha thứ cho tôi.”
Nghe Hoạn Thư giải thích, tôi cảm thấy cô ấy đã thừa nhận tội lỗi của mình. Tôi có thể giết cô ấy để trả thù, nhưng điều đó không có ích gì cả. Tôi quyết định tha cho cô ấy. Cô ấy sẽ phải chịu đựng nỗi kinh hoàng cả đời khi chứng kiến những hình ảnh tàn bạo của lũ buôn người như Tú Bà, Mã Giám Sinh, Sở Khanh và lũ đầu trâu mặt ngựa Ưng, Khuyển, phải chịu tội chém đầu.
Cuối cùng, giữa bầu trời trong xanh và ánh nắng trắng muốt, tôi đã giải quyết được mối ân oán của mình. Tôi cảm ơn người anh hùng Từ Hải, người đã giúp tôi trong quá trình này. Anh ta trả lời rất chân thành: “Việc của nàng cũng là việc của ta, không cần phải cảm ơn gì cả. Từ nay về sau, tôi mong nàng sẽ sống hạnh phúc bên nhau”
3. Đóng vai Thúy Kiều viết đoạn văn kể lại việc báo ân báo oán ngắn gọn:
Sau nhiều năm phải chịu đựng đau khổ, tủi nhục và đày đọa, Từ Hải đã cứu tôi ra khỏi lầu xanh. Tôi không thể quên được người đã giúp tôi thực hiện ước mơ công lí chính nghĩa mà tôi luôn ấp ủ. Trong ngày báo ân báo oán, khi tôi đưa Thúc Sinh vào, tôi cảm thấy xúc động. Cuối cùng, sau nhiều năm xa cách, tôi gặp lại người đã từng cứu giúp tôi. Tuy nhiên, khi Thúc Sinh gặp tôi, anh ta có vẻ sợ hãi và yếu hèn. Tôi không hiểu vì sao anh ta lại như vậy, và tôi nói ra điều đó. Tôi biết ơn Thúc Sinh, nhưng bây giờ giữa hai người đã qua một quá khứ đau buồn, giờ đây chúng ta chỉ còn là hai người xa lạ không thể tìm lại được mối quan hệ như xưa. Tôi liền hỏi:
– Thúc Sinh, chàng còn nhớ người cũ này không?
Thúc lang lại cúi gập người xuống.
– Thiếp biết, ân nghĩa xưa kia là rất to lớn, nhưng chúng ta bây giờ như hai chùm sao Sâm và Thương – mãi mãi cũng không thể gặp nhau, đành trả ơn chàng gấm trăm cuốn, bạc nghìn cân gọi là…
Tôi rất biết ơn và cảm kích tình cảm mà Thúc Lang đã dành cho tôi. Tuy nhiên, cảnh ngộ giữa tôi và anh ta không chỉ do anh ta mà ra, mà còn do anh ta quá nhút nhát và hèn yếu trong tình yêu. Chúng tôi đã sống và yêu nhau, và được hạnh phúc trong thời gian ngắn, nhưng cuối cùng đã phải chia tay và xa nhau mãi mãi. Vết thương lòng trong tôi đã rất đau đớn và xót xa, và không thể quên được. Hoạn Thư đã làm tổn thương chúng tôi bằng cách khinh rẻ thân phận của tôi và dùng tay đày đọa tôi, khiến cho chúng tôi phải xa lìa.
Khi gặp lại Hoạn Thư, tôi đã chào hỏi cô ấy một cách lịch sự và niềm nở, nhưng giọng nói của tôi có chút mỉa mai và châm biếm. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cô ấy lo sợ và đau khổ, tôi cũng bớt đi một phần giận dữ. Dù vậy, Hoạn Thư đã nhanh chóng khấu đầu dưới trướng để tránh trách tội và lấy lòng người phụ nữ khác. Tôi cũng không thể trách cô ta hết vì cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ yêu chồng và ghen tức khi chồng quan tâm đến một người phụ nữ khác. Tuy nhiên, tôi cảm thấy cô ta khôn ngoan và trung thực khi nhận lỗi và mong đợi vào tấm lòng độ lượng của tôi. Những lời của cô ta đã khiến tôi cảm động và không thể trách cô ta hết được.
Tôi cảm thấy như một kẻ nhỏ bé, ích kỷ, không thể tha thứ cho lỗi của người khác. Tuy nhiên, dân gian có câu “Đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại”, vì vậy tôi quyết định tha cho Hoạn Thư. Điều này cho thấy tôi đã nhận ra sự mắc sai lầm của mình và cảm thấy hài lòng khi thực hiện được ước mơ của mình về một xã hội công bằng và chính trực cho mọi người. Hôm nay, tôi đã hoàn thành điều đó.