“Những ngôi sao xa xôi” đã khắc họa hình ảnh những cô gái thanh niên xung phong, đặc biệt là Phương Định, với vẻ đẹp hồn nhiên của tuổi trẻ Việt Nam trong thời kỳ chống Mỹ. Dưới đây là bài viết về Phân tích Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê hay nhất
1. Dàn ý phân tích Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê hay nhất:
1.1. Giới thiệu:
Giới thiệu truyện ngắn Những Ngôi Sao Xa Xôi của Lê Minh Khuê: truyện ca ngợi lòng dũng cảm của thế hệ trẻ trong những ngày kháng chiến, đặc biệt là sự hy sinh thầm lặng của các nữ thanh niên xung phong.
1.2. Thân bài:
a. Hoàn cảnh sống và chiến đấu của các nhân vật
– Ba nữ tiên phong trong đội trinh sát sống trong hang đá, luôn theo dõi tình hình trên cao.
– Công việc: đo khối lượng đất lấp hố bom, đếm và gỡ bom chưa nổ, bom nổ chậm. ⇒ Công việc nguy hiểm, điều kiện sống khắc nghiệt.
b. Tính cách, tâm hồn những nữ tiên phong trinh sát
– Ba cô gái hồn nhiên, mơ mộng, tình cảm: Phương Định hay hát, hay cười một mình; ngắm mình trong gương, tự cho mình là một cô gái xinh xắn với hai bím tóc dài thướt tha, chiếc cổ cao kiêu hãnh, đôi mắt dài và “cái nhìn xa xăm”; giả vờ thờ ơ với sự trêu chọc và tình cảm của các nam binh, nhưng thực sự ngưỡng mộ họ; có nhiều ước mơ, muốn sống đam mê, cống hiến cho sự nghiệp. Nho: Tính tình trẻ con, thích ăn kẹo, nhỏ nhẹ, hiền lành nhưng rất dũng cảm và cương quyết; ước mơ trở thành thợ hàn trong nhà máy thủy điện lớn và chơi bóng chuyền giỏi. Chi Thảo: thích chép lời bài hát, chải chuốt cẩn thận, mong làm bác sĩ và lấy chồng quân nhân.
– Cả ba thường nhớ quê hương Hà Nội: khi thì nhận được thư của bạn Nho, khi thì hát, khi thì nghĩ, ngóng từng đoàn xe qua lại để hỏi thăm tin tức.
– Quan hệ, tình cảm đồng chí: Thương yêu, quan tâm nhau như người trong nhà. Sự quan tâm, đoàn kết của đơn vị: tổ trinh sát làm việc trên cao luôn báo cáo chính xác tình hình cho đơn vị bên dưới, đơn vị luôn sẵn sàng hỗ trợ đồng đội (thông qua nhắc nhở của đại đội trưởng).
c. Lòng quả cảm, khí phách anh dũng của 3 nữ tiên phong trong tổ trinh sát
– Nghiêm túc trong công việc: Phương Định hay hát mơ mộng, Nhớ thêu dệt, Chí Thảo chép lời, nhưng khi có máy bay địch thì tất cả đều sẵn sàng. Chí Thảo ra lệnh, Phương Định và Nho được giao việc gì cũng hoàn thành.
– Tinh thần dũng cảm: Phương Định: đến gần quả bom một cách bình tĩnh, thật thà, không khom người, khi bới xung quanh quả bom, dù xẻng có chạm vào quả bom cũng không sợ hãi. Nho: luôn sẵn sàng chiến đấu Chí Thảo: cương quyết, dũng cảm, chỉ huy cả tổ trinh sát
– Ai cũng có vô số vết thương lớn nhỏ: Chí Thảo có 9 vết thương…
1.3. Kết bài:
Truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” khắc họa lòng dũng cảm, sự hy sinh thầm lặng của những nữ thanh niên xung phong trong những ngày kháng chiến. Truyện đã làm nổi bật những điều kiện sống và làm việc nguy hiểm, khắc nghiệt mà các anh phải đối mặt, đồng thời khắc họa tính cách hồn nhiên, giàu tình cảm và tình yêu quê hương, đồng đội sâu sắc của các anh. Câu chuyện tôn vinh tinh thần anh hùng và lòng dũng cảm của họ, ngay cả khi đối mặt với nguy hiểm và thương tích.
2. Phân tích Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê hay nhất:
Lê Minh Khuê là nhà văn thuộc thế hệ nhà văn trưởng thành trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Những tác phẩm đầu tay của bà xuất bản vào những năm 1970 đã miêu tả cuộc sống sôi nổi và hào hùng của những người lính và thanh niên xung phong trên đường Trường Sơn. Một số truyện ngắn của chị được độc giả chú ý, yêu mến.
Truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” phản ánh tâm hồn trong sáng, mơ mộng, tinh thần dũng cảm và cuộc sống gian khổ, hy sinh của các nữ thanh niên xung phong trong thời kỳ kháng chiến. Những hình ảnh cao đẹp, mẫu mực ấy tiêu biểu cho những phẩm chất cao quý của thế hệ trẻ Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước vừa qua. Cốt truyện đơn giản, diễn biến câu chuyện theo tâm trạng của người kể, đan xen giữa hiện tại và quá khứ.
Câu chuyện kể về ba nữ thanh niên xung phong lập đội trinh sát trên đường Trường Sơn. Thảo, tổ trưởng cùng hai đồng đội Định, Nho quan sát máy bay địch thả bom, ước tính lượng đất đá lấp hố bom, đánh dấu vị trí bom chưa nổ, gỡ bom nổ chậm. Công việc của họ vô cùng nguy hiểm, bởi máy bay địch có thể tấn công bất cứ lúc nào. Họ đối mặt với cái chết với mỗi hoạt động gỡ bom, điều này diễn ra thường xuyên.
Ba cô gái sống trong một hang động ở độ cao lớn, cách xa đơn vị của họ. Bất chấp cuộc sống khắc nghiệt và nguy hiểm, họ vẫn tìm thấy những khoảnh khắc vui vẻ vô tư và mơ mộng. Trên tất cả, họ gắn bó chặt chẽ và yêu thương nhau như đồng đội, mặc dù mỗi người đều có cá tính riêng.
Ở phần kết của truyện, tác giả tập trung miêu tả hành động, cảm xúc của các nhân vật, chủ yếu là của Phương Định trong một lần phá bom. Anh Nho bị thương đang được đồng đội chăm sóc. Khi cơn mưa đá lên đến đỉnh điểm, Phương Định nhớ lại thời đi học ở Hà Nội và nói: “Ôi, có thể là tất cả những thứ đó. Tất cả những thứ đó đã xa lắm rồi…”
Việc lấy Phương Định làm người kể chính của truyện là phù hợp với nội dung và cho phép tác giả vừa miêu tả, vừa khắc họa đời sống nội tâm của nhân vật. Truyện tuy viết về chiến tranh, bao gồm những chi tiết, hình ảnh bom đạn, chiến đấu, hy sinh nhưng chủ yếu tập trung vào thế giới nội tâm, bộc lộ vẻ đẹp tâm hồn con người. Ba cô gái sống và chiến đấu trên một điểm cao nằm trong vùng ném bom chiến lược của máy bay Mỹ trên đường Trường Sơn.
Công việc của họ rất nguy hiểm vì ban ngày họ phải phơi mình dưới làn đạn của máy bay địch. Nguy hiểm ngoài sức tưởng tượng nhưng các chị vẫn tự hào về công việc và biệt danh mà đơn vị đặt cho mình: “đội giám sát đường bộ”. Gắn liền với cái tên là khát khao lập nên những chiến tích anh hùng, một điều không hề dễ dàng chút nào.
Phương Định bình thản kể: “Chúng tôi nằm dưới bom đạn. Có khi từ trên cao bò về, tôi chỉ thấy hai con mắt long lanh. Khi chúng tôi cười, hàm răng lấp lánh trên khuôn mặt lấm lem. Những lúc đó, chúng tôi tự gọi mình là ” những con quỷ mắt đen.”
Sau mỗi trận ném bom, các chị phải tức tốc đến điểm chiến lược, đo đếm khối lượng đất đá địch đào lên, đếm số bom chưa nổ, đặt thuốc nổ cạnh từng quả bom để tháo gỡ. Đó là một công việc nguy hiểm với cái chết và sự căng thẳng thần kinh, đòi hỏi lòng dũng cảm và sự điềm tĩnh tối đa. Nhưng với ba cô gái, những nhiệm vụ khủng khiếp đó đã trở thành thông lệ.
Có nơi nào còn khốc liệt như thế này không? Đất phủ đầy khói bụi, không khí đầy rẫy bất an, tiếng máy bay xa xa vang vọng. Tuy nhiên, dù cảm giác thần kinh căng thẳng như chạm đỉnh, tim đập nhanh nhưng vẫn không ngừng, và bàn chân chạy đến đâu vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm đang rình rập quanh khắp vùng đất này. Bất cứ lúc nào, những quả bom chưa nổ có thể phát nổ bất cứ lúc nào, khiến cho tất cả phải sợ hãi và lo lắng. Nhưng rồi khi mọi việc đã xong, và đoạn đường trước mắt trở nên tĩnh lặng hơn, chúng ta lại có thể thở phào nhẹ nhõm và trở về nơi ẩn náu.
Ngược lại với những cảnh tàn khốc trên đất liền, cuộc sống của những cô gái trong hang đang tràn đầy niềm tin và hy vọng. Dù bên ngoài có thể nóng đến gần 30 độ, khi chúng ta lủi vào trong hang thì đó là một thế giới khác biệt hoàn toàn. Cảm giác mát lạnh đột ngột bao trùm toàn thân, và chúng ta có thể uống nước mát hay nước đá đáng yêu. Những ca khúc từ chiếc đài nhỏ xinh luôn sẵn sàng phát sóng, mang lại cho chúng ta cảm giác thoải mái và thư giãn. Bất cứ lúc nào, chúng ta cũng có thể nghe nhạc và suy nghĩ đầy ý nghĩa, dù trong tương lai có thể chúng ta sẽ phải tham gia vào một cuộc chiến lớn.
3. Phân tích Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê ngắn gọn nhất:
Khi nhắc đến vùng Trường Sơn, ta không thể không nhớ đến những mất mát và hy sinh. Đó là nơi mà lính Mỹ đã không ngừng thả bom để ngăn cản sự tiến bộ của các đội quân giải phóng miền Nam trên con đường tiến về Sài Gòn. Tuy nhiên, đó không phải là tất cả những gì Trường Sơn mang lại. Đó còn là nơi ghi dấu những tâm hồn tự nhiên, lạc quan của những người lái xe không kính, những chàng trai cô gái thanh niên xung phong đã hy sinh tuổi trẻ để cống hiến cho đất nước.
Nhà văn Lê Minh Khuê, một người đã trải qua những ngày tháng khắc nghiệt tại Trường Sơn, đã sáng tạo và lãng mạn trong tác phẩm của bà. “Những ngôi sao xa xôi” của bà đã khắc họa hình ảnh những cô gái thanh niên xung phong, đặc biệt là Phương Định, với vẻ đẹp hồn nhiên của tuổi trẻ Việt Nam trong thời kỳ chống Mỹ.
Câu chuyện của tác phẩm này xoay quanh ba cô gái thanh niên xung phong là Nho, Thao và Phương Định, sống trên một cao điểm giữa mênh mông khói bụi Trường Sơn, nơi mà “màu đất đỏ, trắng lẫn lộn”. Nhiệm vụ của họ là ngồi trên đó, chờ đợi và khi có bom nổ thì chạy lên, đo lượng đất lấp vào hố bom, đếm số bom chưa nổ và nếu cần, phá bom.
Trong giờ làm việc thông thường của đơn vị sau khi mặt trời lặn, tổ trinh sát làm việc vào ban ngày, khi cái chết luôn “ẩn mình trong bụng bom” khi Mỹ thả nhiều bom nhất và cái chết theo sát 3 cô gái này. Công việc của họ rất quan trọng và đầy hy sinh, đòi hỏi lòng dũng cảm, sự quyết đoán và tư duy nhanh nhạy. Trong hoàn cảnh đó, ta thấy được phẩm chất sáng ngời của ba nhân vật, đặc biệt là Phương Định, nhân vật chính của truyện.
Phương Định là một “cô gái xinh” người Hà Nội vừa bước ra khỏi cuộc đời hồn nhiên, vô tư. Cô có dung mạo trẻ trung, xinh đẹp “bím dày mềm mại, cổ cao, kiêu kỳ như hoa đài các” nhưng khuôn mặt lại có “ánh mắt xa xăm, thanh tao”.
Vẻ đẹp của cô đã thu hút sự chú ý của các tài xế, bằng chứng là những lá thư dài được gửi qua mạng ngầm. Dù chào hỏi nhau hàng ngày, Phương Định không tìm kiếm sự chú ý và thường đứng xa, khoanh tay nhìn đi chỗ khác khi một nhóm các cô gái giao lưu với một người lính lành nghề. Chỉ riêng hành động này thôi đã khiến Phương Định lộ ra vẻ kiêu hãnh, phong thái vừa đáng yêu vừa hợp với một cô gái như cô.
Tâm hồn Phương Định giữa đại ngàn Trường Sơn thật là bất ngờ. Cô mê hát, “thường chỉ cần thuộc một điệu nào đó và bịa ra lời để hát”, lời lẽ của cô lộn xộn và ngớ ngẩn đến mức bất ngờ, đôi khi còn khiến cô bật cười một mình. Cô yêu “những khúc quân ca người lính hát trên chiến trường”, “những làn điệu dân ca nhẹ nhàng êm ái”, thậm chí cả “Katyusha của Hồng quân Liên Xô”, ngồi khoanh chân và mơ ước: “Hãy trở về khi tóc còn xanh”.
Và Phương Định đã hát khi vắng lặng khác thường, “tiếng máy bay trinh sát ù ù”, cô hát để cổ vũ cho hai đồng đội Nho, Thảo và cũng để cổ vũ cho chính mình. Chính những giây phút cất tiếng hát ấy đã làm chị quên đi nỗi buồn chán của cuộc sống Trường Sơn, quên đi mùi bom đạn hàng ngày gặp phải, và đó cũng là động lực cho chị một tâm hồn mơ mộng khi trận mưa đá ập đến.