Chất hiện thực và chất lãng mạn trong truyện ngắn Hai đứa trẻ

Trong truyện ngắn “Hai đứa trẻ” của Thạch Lam, tác giả đã kết hợp một cách độc đáo giữa chất hiện thực và chất lãng mạn để tạo nên một tác phẩm văn học nổi bật. Dưới đây là bài viết về: Chất hiện thực và chất lãng mạn trong truyện ngắn Hai đứa trẻ.

1. Dàn ý Chất hiện thực và chất lãng mạn trong truyện ngắn Hai đứa trẻ:

1.1. Giới thiệu tác phẩm “Hai đứa trẻ” của Thạch Lam:

– Phong cách nghệ thuật độc đáo của tác giả

– Kết hợp giữa chất hiện thực và chất lãng mạn

– Sự nổi bật của tác phẩm so với các tác phẩm khác

1.2. Thân bài:

– Chất hiện thực trong “Hai đứa trẻ”

Sự miêu tả sinh động thị trấn quê nghèo và lối sống ảm đạm, trì trệ của nó

Mô tả cuộc sống của những người dân thị trấn một cách tinh tế, không phô trương

Sự nhạy cảm của đứa trẻ với mọi thứ xung quanh và mơ ước thoát khỏi cuộc sống khắc nghiệt

– Chất lãng mạn trong “Hai đứa trẻ”

Tạo ra một bầu không khí thơ mộng, hữu tình trong thị trấn nghèo khó

Miêu tả khung cảnh và âm thanh của thị trấn với một sắc thái lãng mạn

Mô tả màu sắc của làng quê đầy lôi cuốn và khung cảnh đêm hè nơi hai đứa trẻ mơ về một cuộc sống lãng mạn

1.3. Tổng kết:

– “Hai đứa trẻ” là tác phẩm kết hợp giữa hiện thực khắc nghiệt của cuộc sống ở một thị trấn nghèo nông thôn và chất lãng mạn nên thơ

– Tạo nên một tác phẩm văn học độc đáo và hấp dẫn.

Xem thêm: Phân tích bức tranh phố huyện lúc đêm khuya trong Hai đứa trẻ

2. Chất hiện thực và chất lãng mạn trong truyện ngắn Hai đứa trẻ hay nhất:

M. Gorki đã nói rằng văn học là nhân học, điều này có nghĩa là trong văn học, vẻ đẹp con người luôn được sử dụng như một công cụ thẩm mỹ, trong đó các yếu tố thơ và hiện thực được kết hợp với nhau. “Hai đứa trẻ” của Thạch Lam là một ví dụ điển hình để giải thích điều này.

Trong “Hai đứa trẻ”, Thạch Lam đã tạo nên một bức tranh vừa là hiện thực phố huyện nghèo, vừa mang nét đẹp đặc trưng của thơ ca. Tác phẩm này đem đến cho người đọc một cảm giác bất hạnh, đau đớn về cuộc sống của con người.

Bức tranh hiện thực trong phố huyện nghèo được miêu tả rất tinh tế và ấn tượng trong truyện. Nó được thể hiện vào lúc hoàng hôn của một ngày cuối thu, khi mặt trời đã chìm sau rặng tre và chỉ còn lại màu đen của cây tre trên nền trời phớt hồng. Âm thanh của dàn nhạc của ếch nhái văng vẳng kêu ran trong đồng, làm cho buổi chiều trở nên êm dịu và yên bình.

Thạch Lam đã sử dụng kỹ thuật nghệ thuật để tạo ra một cảnh tượng chợ vắng vẻ trong phố huyện nghèo, với vài người bán hàng đang thu dọn và vài đứa trẻ nghèo thu lượm những thứ phế phẩm lặt vặt. Mặc dù bức tranh này chỉ xuất hiện một lần vào mùa đầu thu, tuy nhiên nó vẫn mang trong mình một cảm giác u sầu khó tả vào thời điểm tàn cuộc của ngày hôm đó trong “Hai đứa trẻ”.

Khung cảnh thị trấn thôn quê không đơn thuần là cảnh vật, mà là khắc họa cuộc sống của con người. Đó là một thực tế ở một vùng quê xa xôi, với một chút cuộc sống đô thị được mang đến bởi chuyến tàu đến hàng đêm. Cuộc sống của thị trấn được xác định bởi các hoạt động sinh kế của cư dân, mỗi người có thói quen và lề thói riêng, chẳng hạn như người bán phở Siêu, Tí, người hát xẩm và thị, người đàn bà điên, cũng như nhân vật chính Liên. Hoạt động chính là chờ đợi khách hàng, với việc đóng cửa các cửa hàng và dự đoán hoạt động kinh doanh của ngày hôm sau dựa trên sự thành công hay thất bại của doanh số bán hàng trong ngày.

Bất chấp hiện thực khắc nghiệt của đói nghèo và lao động, nó được miêu tả với chủ nghĩa lãng mạn và ngôn ngữ thơ mộng. Thời gian trôi qua chậm rãi, với sự phát triển dần dần của cảm xúc bên trong của các nhân vật. Từ “tiếng trống chiều” đến cụm từ nhẹ nhàng như “chiều tối, đêm xuống”, câu chuyện truyền tải cảm giác yên bình, với bầu trời đêm đầy sao lấp lánh trong bóng tối. Mỗi khoảnh khắc được mô tả một cách tươi mới và duyên dáng, làm tăng thêm sự quyến rũ nhất định cho khung cảnh.

Sự tĩnh lặng của một buổi chiều không chỉ được ghi lại trong tác phẩm của Nam Cao hay Vũ Trọng Phụng, mà còn trong tâm hồn lãng mạn của Thạch Lam, người đã thấm nhuần chất thơ mượt mà và thơ mộng của văn mình.

Bản chất của tài năng nằm ở khả năng kết hợp hai tâm hồn của nhà văn – nhà văn và nhân vật – thành một. Cách hiểu này có thể hiểu là sự quan sát của nhà văn, cũng như khung cảnh diễn ra trước mắt nhân vật Liên. Điều này thể hiện rõ qua sự chợt nhận ra của Liên: “Liên ngồi miên man suy nghĩ! Bây giờ nàng vội vàng thắp đèn bắt đầu xếp mâm xôi”.

Khi màn đêm buông xuống, “một đêm mùa hè thật dịu dàng và mát mẻ” bao trùm thị trấn. Những câu như thế này rất phong phú và được sử dụng với độ chính xác để đạt được tiêu chuẩn xuất sắc. Phải chăng cảm giác tri giác ấy nảy sinh từ cả tâm hồn nhà văn và Liên, khi thị trấn chìm vào giấc ngủ êm đềm? “Trong đêm nhìn bóng người chậm rãi về.”

Nếu như khi chập tối thị trấn còn được “trang trí” bằng ánh đèn hắt ra từ những hàng quán ven đường thì bây giờ chỉ còn là bóng tối. Chỉ có một vài tia sáng chiếu qua khe cửa nhà dân. Con mắt lãng mạn không chỉ dừng lại ở những ánh sáng chân thực mà tìm kiếm sự mong manh của từng tia sáng. Có thứ ánh sáng “ngàn sao đua nhau lấp lánh” nhưng nó vẫn bị giới hạn trong một bầu trời vô tận. Những vì sao vẫn cảm thấy cô đơn, trong khi ánh sáng của những con đom đóm lập lòe trong bóng tối gợi lên một nỗi buồn khó tả. Ánh sáng hiếm hoi của thiên nhiên được nhà văn “bắt lấy bằng cái nhìn lãng mạn, tạo nên sức quyến rũ cho thơ. Có cả chất hiện thực và sự siêu thoát của con người bay bổng và đọng lại trên trang giấy. Nhưng tất cả vẫn là cái phàm tục diễn ra giữa cuộc sống hối hả và nhộn nhịp của cuộc sống hàng ngày.

Chiếc bóng đèn nhỏ của chị Tí chỉ cung cấp đủ ánh sáng để tạo nên một bức tranh nghệ thuật tuyệt đẹp từ xa với những sắc độ sáng tối tương phản. Khuôn mặt giản dị và chăm chỉ của chị phản ánh những vất vả của một người phụ nữ nông thôn đang cố gắng kiếm sống qua ngày giữa sự tất bật và tăm tối của cuộc sống gia đình. Mặc dù cần kiếm thêm thu nhập, nhưng có vẻ như họ chỉ bán đồ của mình để tồn tại.

Vậy, điều gì đã đưa họ ra đây? Có lẽ đó là cách sống của họ. Những con đường làng đêm là nơi để họ sống và tồn tại. Những âm thanh của cuộc sống phát ra từ những cuộc trò chuyện và hoạt động của người dân nơi đây. Mỗi người góp ánh sáng, hương thơm, âm thanh của riêng mình, tạo nên bức tranh phố nghèo.

Chỉ bằng vài nét cọ, tất cả những con người nhỏ bé, khiêm tốn trong bức tranh đã góp phần khắc họa toàn cảnh cuộc sống. Trái ngược với cách miêu tả hiện thực khắc nghiệt, cay đắng của cảnh nghèo đói, áp bức của Nam Cao, cách miêu tả cuộc sống hiện thực của Thạch Lam được đo bằng một đơn vị “lãng mạn” nhất định. Ngòi bút của anh phác họa bằng những nét vẽ nhẹ nhàng uyển chuyển. Ngôi làng nghèo có những cuộc đấu tranh của riêng nó, và những người dân của nó buộc phải tranh giành nhau để sinh tồn, nhưng ở đó có một bầu không khí hòa thuận, ấm áp và nhân ái thực sự. Mỗi người rời làng đều cảm nhận được hơi ấm thân quen, mặc cho nỗi buồn đeo bám.

Cuộc sống của mỗi người góp phần tạo nên cuộc sống chung của một cộng đồng nhỏ nghèo nơi thôn quê. Dù có những trải nghiệm sống khác nhau như Liên nhưng đều có chung một điểm chung là sự chật hẹp của môi trường xã hội. Nếp sinh hoạt thường ngày chỉ có một khu chợ nhỏ và vài sạp hàng ăn, với những khoảng trống “rải rác trước những túp lều” và “những người ấy” qua lại.

Tuy nhiên, có một cái gì đó độc đáo về Liên. Đó là hành động “đợi tàu” kỳ lạ và dường như vô nghĩa của cô ấy. Điều này tạo thêm chiều sâu cho câu chuyện, khi tác giả vẽ nên hình ảnh sống động của Liên đang đợi tàu với sự háo hức như trẻ thơ. Cô kiên trì chờ đợi và háo hức mong nhận được tin vui.

Cuối cùng, chuyến tàu cũng đến, đúng như Liên đã hy vọng và chờ đợi. Nhưng khoảnh khắc vui vẻ chỉ thoáng qua khi đoàn tàu thưa thớt người và ánh sáng lờ mờ. Điều này dấy lên trong Liên một nỗi buồn vô hình. Chuyến tàu mang đến cho cô niềm vui duy nhất trong giây lát, nhưng cũng gợi cho cô một cảm giác buồn khó tả. Tiếng ầm ầm của đoàn tàu biến mất trong bóng đêm dày đặc, và bầu không khí của thị trấn trở lại trạng thái thường ngày. Liên không biết mình đang vui hay buồn, vì hạnh phúc của cô đến và đi quá nhanh. Nhưng trong cái ao nhỏ của đời người, mọi cảm xúc đều chìm nghỉm và người ta chỉ học cách chấp nhận và chịu đựng những điều thường ngày. Liên vẫn mơ về chuyến tàu đêm, niềm hy vọng duy nhất của cô. Cô nhận ra mình đang sống giữa bao nhiêu khoảng cách, nhưng cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ êm đềm, êm đềm và tăm tối như đêm phố thị.

Tương lai của Liên, một cô gái chưa đến tuổi trưởng thành, không khác mấy so với chị Dậu trong tác phẩm “Tắt đèn” của Ngô Tất Tố, một tác phẩm lấy bối cảnh xã hội tương tự, cả hai cùng chạy vào bóng tối. , bóng tối mờ mịt như số phận bấp bênh của chị Dậu. Cũng như Liên, chị Dậu không thấy một tia sáng nào trước mặt, chỉ thấy một tia hy vọng hão huyền, dù cuộc đời của hai người có xuất thân khác nhau.

Trong cảnh đợi tàu và ý nghĩa đợi tàu, chất lãng mạn được thể hiện ở Liên. Dù cuộc sống đã gắn Liên với những nỗi buồn và lầm lỗi, cô vẫn giữ cho mình niềm hy vọng và niềm vui, tạo ra một tâm hồn đầy hoàn chỉnh. Thạch Lam đã thành công khi kết hợp bút pháp lãng mạn và hiện thực, nhân đạo, tạo nên những tác phẩm có sức sống mãnh liệt và đầy ý nghĩa. Tình người của ông đưa ý nghĩa của truyện lên một tầng cao mới. Dù xã hội đã thay đổi nhiều, nhưng những tác phẩm của Thạch Lam vẫn giữ được những yếu tố của một bài thơ trữ tình đặc sắc và hiện thực sâu sắc.

Xem thêm: Phân tích bức tranh phố huyện lúc chiều tàn trong Hai đứa trẻ

3. Chất hiện thực và chất lãng mạn trong truyện ngắn Hai đứa trẻ hay ngắn gọn:

Trong truyện ngắn “Hai đứa trẻ” của Thạch Lam, tác giả đã kết hợp một cách độc đáo giữa chất hiện thực và chất lãng mạn để tạo nên một tác phẩm văn học nổi bật. Thị trấn quê nghèo và lối sống trì trệ của nó được miêu tả sinh động và tinh tế bởi Thạch Lam, tạo ra một đại diện thực tế của cuộc sống của những người dân trong thị trấn. Đứa trẻ, những nhân vật chính trong truyện, cảm nhận được sự ảm đạm của cuộc sống này và mơ ước được thoát khỏi nó.

Tuy nhiên, phong cách lãng mạn của tác giả cũng rõ ràng trong tác phẩm. Thị trấn được miêu tả với vẻ đẹp thơ mộng và hữu tình, tạo ra một bầu không khí lãng mạn trong cuộc sống khắc nghiệt của những người dân. Màu sắc và âm thanh của thị trấn được mô tả đầy lôi cuốn và tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Cuộc sống đơn giản của hai đứa trẻ cũng được miêu tả một cách lãng mạn và thơ mộng.

Tóm lại, “Hai đứa trẻ” là một tác phẩm văn học đặc biệt, kết hợp giữa chất hiện thực và chất lãng mạn để tạo nên một câu chuyện đầy cảm xúc và ý nghĩa. Tác giả Thạch Lam đã thành công trong việc miêu tả cuộc sống của những người dân trong thị trấn và đưa độc giả vào thế giới thơ mộng của hai đứa trẻ.

Xem thêm: Phân tích cảnh đợi tàu của chị em Liên (Hai đứa trẻ) hay nhất

Theo dõi chúng tôi trênDuong Gia FacebookDuong Gia FacebookDuong Gia TiktokDuong Gia TiktokDuong Gia YoutubeDuong Gia YoutubeDuong Gia GoogleDuong Gia Google
5/5(1
bình chọn
)

SOẠN HỢP ĐỒNG, ĐƠN, VĂN BẢN THEO YÊU CẦU CHỈ 500.000đ

--- Gọi ngay 1900.0191 ---

(Tư vấn Miễn phí - Hỗ trợ 24/7)

Công ty Luật LVN - Địa chỉ: Số 16B Nguyễn Thái Học, Yết Kiêu, Hà Đông, Hà Nội, Việt Nam

Gmail: luatlvn@gmail.com