Mỗi tuyến nhân vật lại là tượng trưng cho một lớp người mà tác giả muốn khắc họa, đó có thể là nhân vật tốt hoặc cũng có thể là nhân vật xấu. Nhân vật Trương Sinh trong Chuyện Người con gái Nam Xương chính là tượng trưng cho lớp người bảo thủ, cố chấp, mù quáng.
1. Dàn ý phân tích nhân vật Trương Sinh trong Chuyện người con gái Nam Xương ngắn gọn nhất:
1.1. Mở bài:
Giới thiệu nhân vật Trương Sinh: Chuyện người con gái Nam Xương là một truyện cổ tích thành công của tác giả Nguyễn Dữ. Truyện không chỉ giúp ta hiểu thêm về nhân vật chính Vũ Nương mà qua truyện ta còn hiểu thêm về Trương Sinh – chồng của Vũ Nương.
1.2. Thân bài:
a. Tính cách và con người Trương Sinh
Anh là con trai duy nhất trong một gia đình giàu có nhưng anh không được học hành gì.
Bản tính đa nghi, thậm chí bảo vệ vợ thái quá.
Là người con hiếu thảo: khi tòng quân vâng lời cha mẹ. Khi trở về, anh ra mộ thăm mẹ, rất buồn.
b. Khi trở về từ quân đội
Khi nghe con trai nói rằng một người cha thường xuyên đến thăm con anh ta, anh ta ngay lập tức nghi ngờ rằng vợ mình không chung thủy, mối nghi ngờ ngày càng sâu sắc.
Về đến nhà, anh ta làm ầm lên, mắng mỏ vợ, không cho cô ấy cơ hội giải thích, không nghe cô ấy nói mà cứ khăng khăng cho mình đúng. Bóng gió mắng mỏ rồi đuổi chị đi mặc cho hàng xóm can ngăn → người ngoan cố, bảo thủ.
c. Khi nhận ra mọi thứ
Khi người con trai chỉ bóng mình vào tường và nhận đó là bố, anh ta mới ngộ ra tất cả, biết mình có lỗi với vợ nhưng không làm gì được → vẫn chưa có ý định hối cải.
Khi Phan Lang tặng vợ kỷ vật: nhớ lại lỗi lầm năm xưa, nghe Phan Lang dựng đàn ở bến Hoàng Giang đón vợ về, nhưng đã quá muộn.
1.3. Kết bài:
Em hãy tóm tắt nhân vật (vì đa nghi mà đánh mất hạnh phúc, đẩy người khác vào con đường đau khổ, bất hạnh) và rút ra bài học cho bản thân.
2. Phân tích nhân vật Trương Sinh trong Người con gái Nam Xương hay nhất:
Chuyện người con gái Nam Xương là một truyện thành công của tác giả Nguyễn Dữ. Truyện không chỉ giúp ta hiểu thêm về nhân vật chính Vũ Nương mà qua truyện ta còn hiểu thêm về Trương Sinh – chồng của Vũ Nương.
Trương Sinh là con một trong một gia đình giàu có, giàu có khắp vùng nhưng không được học hành. Ngoài ra, anh ta còn hay nghi ngờ, thậm chí đối với vợ, anh ta cũng quá đề phòng dù có một người vợ xinh đẹp, lễ phép, ngoan ngoãn. Tuy nhiên, ông là một người con hiếu thảo: khi nhập ngũ, ông vâng lời cha mẹ. Khi chiến thắng trở về, nghe tin mẹ mất, anh vô cùng đau buồn và lập tức đến viếng mộ mẹ. Tưởng rằng anh sẽ có một cuộc sống bình yên nhưng chính tay anh đã phá hủy cuộc sống tốt đẹp đó của anh.
Là một kẻ hay ghen tuông, khi nghe tin mẹ mất, anh trở nên mù quáng, không phân biệt được đúng sai. Khi ở bên mộ mẹ, nghe con trai nói bố thường xuyên về thăm, anh liền nghi ngờ vợ không chung thủy nên về nhà mắng mỏ, mặc cho vợ hết lời giải thích. Ngoài ra, anh ấy không tin điều đó và chỉ coi lý lẽ của mình là đúng. Mặc dù những người hàng xóm tức giận vì sự vô lý của anh ta và bảo vệ sự chung thủy và lòng hiếu thảo của vợ anh ta, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến anh ta. Anh liền đuổi vợ đi không chút nể nang. Hành động này chứng tỏ chàng là người cố chấp, bảo thủ, sẵn sàng phản bội tình yêu vì những lý do vô căn cứ mà không cho người khác cơ hội giải thích.
Nhưng anh ta cũng nhận được kết quả nhục nhã từ sự bướng bỉnh của mình. Một đêm nọ, khi đang nói chuyện và chơi với con trai, đột nhiên, đứa trẻ chỉ vào cái bóng của mình trên tường và nhận ra đó là cha mình. Hóa ra, để bù đắp cho sự thiếu vắng tình cha, Vũ Nương đã chỉ bóng mình trên vách và nói đó là cha mình để các con được yên lòng. Lúc này chàng mới ngộ ra mọi chuyện, biết mình có lỗi với vợ nên hơi buồn nhưng ta vẫn không thấy được sự hối lỗi của Trương Sinh.
Một đêm, Phan Lang đem cây trâm về nhà, kể chuyện gặp vợ, Trương Sinh tin và làm theo lời Phan Lang. Anh lập đàn giữa sông mong kéo được vợ về, nhưng điều đó là không thể. Câu chuyện đã bị anh ta đẩy đi quá xa và chính anh ta đã phá hủy gia đình mình.
Truyện để lại cho ta nhiều suy nghĩ qua nhân vật Trương Sinh. Đã nhiều năm trôi qua nhưng truyện vẫn giữ nguyên giá trị nguyên bản và để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
3. Phân tích nhân vật Trương Sinh trong Người con gái Nam Xương ấn tượng nhất:
Nguyễn Du là một trong những tài năng hiếm có của nền văn học trung đại Việt Nam. Và tác phẩm “Chuyện người con gái Nam Xương” là một tác phẩm thành công của ông. Ngoài việc xây dựng thành công nhân vật chính Vũ Nương thì nhân vật Trương Sinh với những nét tính cách đa nghi đã khiến câu chuyện trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Có thể thấy, bi kịch xảy ra trong gia đình chị Vũ Thị Thiết đã lấy đi nước mắt của những ai đọc câu chuyện này. Và dường như ngay cả vua Lê Thánh Tông – một vị vua anh hùng, văn võ song toàn, dường như cũng phải bày tỏ nhiều sự thương cảm với Vũ Nương và thể hiện sự oán hận Trương trong ca dao. “Lại thăm Vũ Thị”. Đó là những từ:
“Khá trách chàng Trương khéo phũ phàng.”
Điều đó dường như là một lời kết án nặng nề đối với khối óc và trái tim của chính tác giả. Tuy nhiên, ta có thể khẳng định rằng, dường như không chỉ Vũ Nương mà cả Trương Sinh cũng bị hủy hoại bởi chính sự ghen tuông mù quáng của mình. Chẳng phải độc giả chúng ta cũng nên có cái nhìn bao dung và công bằng hơn với Trường hay sao?
Qua truyện “Chuyện người con gái Nam Xương”, chân dung nhân cách Trương Sinh hiện lên với thói gia trưởng, hống hách, đa nghi, thậm chí ghen tuông. Cũng chính vì Vũ Nương “giữ kỷ cương” nên “không để vợ chồng cãi vã” bao giờ.
Chiến tranh xảy ra, Trương Sinh lúc này cũng phải tòng quân, từ đó trong Trương Sinh hình thành một khoảng cách về thời gian và không gian. Chắc vì khoảng ba năm xa gia đình, xa vợ con. Quãng thời gian 5 năm có thể xem là khoảng thời gian đủ dài để khiến con người ta mệt mỏi, cũng như dễ rơi vào trạng thái chán chường thực sự. Khoảng thời gian đó đủ dài để nhấn chìm anh trong nỗi nhớ quê hương da diết. Điều đó đủ khiến anh nghi ngờ lòng chung thủy của vợ. Nhưng có thể thấy khi ba năm tù của anh ta cũng đến hồi kết thúc. Đáng tiếc khi trở về anh lại nhận được tin dữ rằng mẹ anh đã qua đời, có thể nói người mẹ đã khuất chính là người yếu đuối nhất trên đời cần được bảo vệ. Lúc này Trương Sinh dường như chỉ còn vợ và con trai để nương tựa. Thế nhưng, dường như ông trời đang trêu ngươi, nhất là khi ra thăm mộ mẹ, đứa bé ngây thơ hỏi: “Ôi chao! Yên lặng”. Có thể thấy chi tiết này đã khiến Trương Sinh sững sờ, vội hỏi để rồi lại phải tiếp tục chịu một đòn tinh thần đó là “Ngày xưa có một người đàn ông, đêm nào mẹ Đan cũng đến, mẹ Đan đi, mẹ Đan ngồi nhưng chẳng bao giờ bế Đan .” Nếu Trương Sinh là người có học, ham học hỏi, nhìn thấu người Việt, hiểu tâm trẻ con, tỉnh táo, hẳn chàng đã nhận ra đó là cái bóng nhưng Trương Sinh “dù con nhà giàu nhưng ít học”, và có lẽ chính bản tính nông dân cả tin, ngu dốt, ít học đã khiến ông gục ngã trước lời nói của một đứa trẻ, chính vì ông cho rằng đứa trẻ không biết nói nói dối nên “về đến nhà, anh ta hét lên để trút giận”.
Không nghe lời minh oan Vũ Nương gieo mình xuống sông tự tử để giữ gìn trinh tiết. Cho đến một đêm, khi Đan ngây thơ chỉ vào bóng đen và nói “Bố đến rồi”, Trương Sinh mới hiểu ra vấn đề nhưng đã quá muộn.
Mặc dù tác giả không đề cập đến vấn đề này nhưng người đọc có thể thấy rõ suy nghĩ của ông. Vì vậy, khi Vũ Nương gieo mình xuống sông, chàng đi tìm xác nàng nhưng không hề khóc lóc, hối hận. Vũ Nương chết oan, chàng cũng không cầu siêu cho nàng. Khi biết vợ mình bị phụ tình, ông không hối hận, không ghi nhớ công ơn của bà để linh hồn bà nơi chín suối được yên nghỉ.
Khi nghe Phan Lang nói đã gặp Vũ Nương trong cung Linh Phi, lúc đầu ông còn nghi ngờ. Ông cho rằng Phan Lang bịa ra chuyện ma. Nếu Trường Sinh trong lòng còn có ý tứ, như vậy hắn sẽ vui vẻ hỏi lại. Nếu trong lòng Trương Sinh vẫn nhớ đến Vũ Nương và luôn mong được nàng tha thứ thì chàng đã khóc. Cái tôi đàn ông quá lớn khiến Trương Sinh trở thành kẻ vô cảm, không chút tình người.
Khi Vũ Nương trở về trên chiếc thuyền hoa mờ ảo, nói lời từ biệt, Trương Sinh không tha thiết xin nàng tha thứ mà trở về với chàng và các con. Sự trở về của Vũ Nương là để cho chàng một cơ hội bù đắp những mất mát mà nàng đã phải gánh chịu. Nàng quay về với Trương Sinh để sửa chữa lỗi lầm. Cô trở về để con trai anh có mẹ và lớn lên trong vòng tay mẹ. Lòng tham danh lợi và bản tính ương ngạnh đã khiến Trương Sinh sống buông thả.
Truyện cho thấy Trương Sinh là người lú lẫn, nóng nảy, chủ đã không nghe lời bào chữa của vợ để rồi gây ra những chuyện đáng tiếc, không thể cứu vãn được. Thông qua nhân vật Trương Sinh, tác giả cũng đã gửi gắm nhiều thông điệp để chúng ta nhìn nhận sự việc một cách khái quát, không chủ quan.