Hình ảnh thiên nhiên và con người trong bài Đây thôn Vĩ Dạ

Nhằm giúp các bạn học sinh có nhiều kiến thức và nắm vững nội dung bài học, bài viết dưới đây chúng minh gửi đến bạn đọc bài viết Hình ảnh thiên nhiên và con người trong bài Đây thôn Vĩ Dạ. Cùng tham khảo nhé.

1. Dàn ý Hình ảnh thiên nhiên và con người trong bài Đây thôn Vĩ Dạ:

1.1. Mở bài:

– Giới thiệu tác giả, tác phẩm

– Dẫn dắt vấn đề

1.2. Thân bài:

a.Xuất xứ:

– Đây thôn Vĩ Dạ được rút từ tập thơ Thằng điên. Khi cả hai ở Quy Nhơn, Hàn Mặc Tử từng thầm yêu Hoàng Thị Kim Cúc. Khi trở lại Huế, Hoàng Cúc nghe tin Hàn Mặc Tử bị ốm nên gửi cho anh một tấm bưu ảnh phong cảnh và chúc anh chóng bình phục. Từ đó gợi cho ông những kỷ niệm một thời sống ở Huế và sáng tác bài thơ này.

b Chủ đề:

– Từ những kỉ niệm về xứ Huế, nhà thơ vẽ nên bức tranh tuyệt sắc về cảnh vật và con người xứ Huế. Đồng thời, mượn chuyện tình đơn phương của mình để che giấu tình yêu quê hương.

c. Phân tích:

Câu 1: Bức tranh đẹp về cảnh vật và con người xứ Huế.

– Hình ảnh được thể hiện qua lời mời hàm chứa câu móc nhưng thân tình:

Sao em không về chơi thôn Vĩ?

– Cảnh hiện lên qua vài nét thanh tú, duyên dáng, đầy ấn tượng về màu xanh ngọc bích của ánh ban mai tinh khiết

– Cuối cùng là sự tương phản độc đáo giữa khung mặt chữ điền và hàng tre lá dựng ngang gợi lên nét nghịch ngợm, hiền lành, dễ thương vốn có của vùng quê.

Khổ 2: Cảnh buồn qua cái nhìn nội tâm.

– Cảnh đẹp mơ màng nhưng lay động buồn trong cảm giác chia ly ở thể thơ độc: Gió theo gió bay/ Mây bay mây bay. Dòng sông như một tấm gương soi, ghi lại hình ảnh chia ly ấy nên nó buồn, hoa tang, chia sẻ với tâm trạng của nhà thơ.

– Trang sử dụng khá nhiều tư liệu về Hàn Mặc Tử và ánh trăng dung dị, khác thường. Ta đã gặp trong thơ ông những hình ảnh:

Trăng nằm sóng soãi trên cành liễu

Đợi gió đông về để lả lơi

(Bẽn lẽn)

– Câu mơ hồ: “thuyền ai?”, rồi “bến sông trăng”. Quả thật, đúng như Hoài Thanh đã viết về Hàn Mặc Tử, trong Thi nhân Việt Nam: “Vườn thơ người thênh thang vô tận, càng xa càng lạnh”.

Khổ thơ cuối: Cảnh vật và con người đều chìm đắm trong hư ảo.

– Lòng thi nhân chìm như mộng (mơ khách phương xa). Bệnh tật còn khiến nhà thơ rơi vào trạng thái buồn bã, ảo giác (mắt không ló ra, hình ảnh nhòe nhoẹt). Bởi thế, cảnh người đều nhòe nhoẹt trong cô đơn, ngậm ngùi.

Trong cô quạnh, sầu đau, trong những giấc mơ đau thương, nhưng tấm lòng vị tha vẫn âm thầm mong nhắn gửi người và đời, đó như một lời tâm tình tội nghiệp:

Ai biết tình ai có đậm đà?

– Tôi không thể quyết định rằng nàng thơ ấy thể hiện được lòng yêu nước của Hàn Mặc Tử đến mức nào. Tuy nhiên, chắc chắn rằng Hàn Mặc Tử rất yêu đời, yêu quê hương. Tôi cũng không ngờ trong tập Thơ thằng điên lại có những bài thơ đậm đà tình quê đến thế.

1.3. Kết luận:

Khái quát lại vấn đề

Xem thêm: Phân tích khổ 1 Đây thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử hay nhất

2. Hình ảnh thiên nhiên và con người trong bài Đây thôn Vĩ Dạ hay nhất:

Đây Đây Thôn Vĩ Dạ mang một dáng vẻ rất cổ điển. Hình thức thơ, chất thơ và cấu trúc không có gì mới. Thể thơ tương đồng với các thi liệu quen thuộc: nắng – cau, lá trúc – mặt điền, gió – mây, nước – hoa, thuyền – bến, sông – trăng. Ngay cả cách bố cục đi từ cảnh đến tình dễ khiến người đọc có cảm giác bài thơ chỉ là sự thảnh thơi của thơ Đường. Tuy nhiên, đi sâu vào những khoảng ngắt bên trong bài thơ, những khuôn khổ thơ ấy hoàn toàn bị phá vỡ.

Cái gọi là tình yêu nước hay tình yêu chung thủy ta thường thấy trong các bình luận xưa chỉ là một ngộ nhận đã biến hồn thơ độc đáo của Hàn Mặc Tử thành tiếng sáo của thi ca một thời. Sự nổi dậy trong thơ Hàn Mặc Tử trước hết có thể biểu hiện ở một bình diện phương thức cấu trúc đặc biệt. Mạch thơ không phát triển theo logic nhất quán, tự nhiên của cảm xúc mà có sự chuyển biến bất ngờ giữa ba cảnh trong ba khổ thơ có ý nghĩa gì, có liên hệ gì với nhau, chứng tỏ sự đột biến của bất tỉnh. , ngạc nhiên và bối rối. Cảnh và người trong bài thơ chỉ mang một chút hoài niệm về một thời đã qua, còn lại chỉ là những ảo ảnh siêu hình, bồng bềnh đâu đó trong sương mù tâm linh.

Cảnh thơ đầu hiện lên khá rõ nét, đẹp đẽ mang vẻ đẹp cổ điển. Nắng và hàng cau hóa thân làm phép lược động từ: nắng hàng cau. Đất trời giao hòa, vườn Vĩ thôn như một thiếu nữ mượt mà, xanh như ngọc, hứng từng ánh sáng lấp lánh. Giữa lá tre và mặt chữ là một sự kết hợp mang tính biểu tượng: vừa sang trọng quý phái, vừa mộc mạc giản dị làm nên bản sắc văn hóa của người Huế. Sự bồi hồi của đất trời và sự trong trẻo của lòng người trong khung cảnh tuổi thơ có lẽ là kỉ niệm của một cô gái quê với mối tình đầu trong sáng.

Cảnh sát thứ hai chìm nghỉm, chìm vào trong ảo mộng, những chất liệu thơ tỏa ra ngoài khuôn khổ cấu trúc của thơ cổ. Bộ tứ mở ra tất cả những nghịch lý trái với tự nhiên. Mối quan hệ giữa gió và mây, giữa thuyền và bến, giữa sông và trăng không còn là mối quan hệ gặp gỡ, lưu luyến mà chỉ còn là sự đối lập, chia ly. Không phải gió là mây bay, mà là gió theo gió, mây nối tiếp mây, cắt không gian thành hai mảnh. Dòng nước chảy của hoa biến thành dòng buồn rười rượi: nước vẫn chảy, hoa thoang thoảng như một tâm hồn cô đơn không biết trôi dạt về đâu. Ca dao: Đi đò về có nhớ bến… chỉ còn âm vang mơ hồ, xa vắng Lô: thuyền đón trăng về bến mà còn lạc phương trời. Cuộc hội ngộ của mối tình đầu đang biến thành một khoảng cách. Ký ức của một thời chỉ còn là vết tích của tương lai, nó đang bị vỡ vụn bởi những mảnh hiện thực bẽ bàng, đơn phương của số phận. Khung cảnh thứ ba toàn màu trắng, màu trắng của một giấc mơ sau một loạt những thôi thúc bất thường. Ai đó vừa là khách vừa là tôi xuất hiện trên con phố mịt mù khói. Lời nhắn nhủ của người lữ khách đường dài làm con đường dài ra và mở ra một khoảng không gian vô tận. Con người chỉ là cái bóng. Sương trắng, áo trắng, hai thứ màu trắng trộn lẫn vào nhau. Hình ảnh kỷ niệm tan theo sương khói. Màu trắng của chính hư vô ảo giác này đã tạo nên cho Hàn Mặc Tử những bến bờ siêu thực: trắng như tinh khôi, trắng như chính mình… Với Hàn Mặc Tử, đó có phải là khí chất thượng lưu của một mối tình sắp được yêu Thăng? hoa vào một thời điểm xa xôi nào đó.

Đây thôn Vĩ Dạ hội tụ bao biến động của cuộc sống trần gian để rồi tan biến trong không gian trường tồn và vô thường.

Xem thêm: Tóm tắt tác giả tác phẩm, hoàn cảnh sáng tác Đây thôn Vĩ Dạ

3. Hình ảnh thiên nhiên và con người trong bài Đây thôn Vĩ Dạ ý nghĩa nhất:

Cuộc sống con người luôn gắn liền với thiên nhiên. Đó là những khía cạnh của cuộc sống. Những tâm hồn nghệ sĩ thường thốt lên những vần thơ, bài hát qua những cảnh đẹp của thiên nhiên. Đối với nhiều người thiên nhiên là người bạn tâm giao của họ. Để họ quên đi nỗi cô đơn, muộn phiền trong cuộc sống.

Khung cảnh thiên nhiên sẽ khiến họ vui vẻ, phấn chấn hơn. Chẳng hạn, nhà thơ Hàn Mặc Tử là một điển hình của người con luôn rung động trước thiên nhiên, sáng tác nên những vần thơ hay về thiên nhiên về cuộc đời.

Bài thơ tiêu biểu chọn phong cách thơ của ông là bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ”. Phân tích bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ ta thấy nổi lên những hình ảnh thiên nhiên và con người xứ Huế, đó có thể là thiên nhiên và con người thôn Vĩ.

Bài thơ bắt đầu:

“Sao anh không về chơi thôn Vĩ”.

Câu thơ như một lời nhắn nhủ đợi chờ, mong mỏi. Có gì đó buồn hiu quạnh, có gì đó thấy trống vắng. Nhà thơ ao ước có ai đó đến đây để mình được nhìn thôn Vĩ, được thấy thôn Vĩ và được nói chuyện với mình. Câu thơ nhẹ nhàng nhưng chất chứa tâm tư của một người đang chờ đợi.

“Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên

Vườn ai mướt quá xanh như ngọc

Lá trúc che ngang mặt chữ điền.”

Hình ảnh thôn Vĩ bắt đầu hiện ra. Một vẻ đẹp buổi sớm thật bình dị với hàng cau, với những khu vườn xanh mướt còn đọng lại những giọt sương đọng trên kẽ lá như những viên ngọc trai lấp lánh dưới nắng mai. Một vẻ đẹp tinh khôi, tất cả tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Đây thôn Vĩ Dạ như được khoác lên mình chiếc áo mới của một ngày mới thật lung linh và huyền ảo.

“Nắng cau cây cau” là sự dịu dàng nhẹ nhàng của bình minh, là màu xanh “mượt” như “viên ngọc” là màu trong xanh khắp khu vườn. Tình yêu thiên nhiên, yêu thôn Vĩ, yêu quê hương của Hàn Mặc Tử đã được bộc lộ sâu sắc.

Chỉ có một người vô cùng yêu vẻ đẹp quê hương, với một hồn thơ vốn có mới có thể châm biếm những câu thơ hay, đẹp và trong sáng đến vậy. Một vẻ đẹp rất đỗi bình dị của một làng quê xứ Huế

Trong bối cảnh ngày mới đó. Linh hồn của con người cũng được giải phóng. Các biểu tượng của thị giác tấn công các giác quan. Khiến cho nhà thơ bật lên một cái gì đó thổn thức, hoài niệm và mơ hồ. Một hình ảnh của một con người xuất hiện trong cảnh.

“Lá trúc chen ngang mặt chữ điền”

Hình ảnh bóng người thấp thoáng bên cây tre chen lá lối về. Một người xinh đẹp, khuôn mặt chữ điền nho nhã xuất hiện. Giống như có cái gì đó hòa vào khung cảnh. Chưa được tiết lộ, đó là lớp phủ của một khuôn mặt xinh đẹp được che một phần bởi hình ảnh chiếc lá có kết cấu quen thuộc.

Có lẽ đây là vẻ đẹp tao nhã mà chỉ có thôn Vĩ Dạ mới cảm nhận được. Một chút trần tục trong cảnh ngộ của một sớm mai. Nó như thể hiện hai cảm xúc và trạng thái khác nhau trong cùng một khung cảnh, làm hài hòa lòng người.

Khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú ấy có phải là con người thực hay chỉ là hình ảnh tưởng tượng của nhà thơ về một người bạn tâm giao, một người bạn tri kỷ. Đọc những câu thơ tiếp theo, chúng ta mới hiểu đó là nỗi nhớ của tác giả về một kẻ lừa đảo.

“Gió theo lối gió, mây đường mây

Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay

Thuyền ai đậu bến sông trăng đó

Có chở trăng về kịp tối nay?”

Hai câu đầu của khổ thơ thứ hai là một bức tranh phong cảnh hữu tình làm thổn thức hồn người. Nét tả thực nhưng lại gọi dậy tâm hồn xứ Huế đượm buồn với gió mây nhè nhẹ thổi, với dòng sông chảy chầm chậm mờ ảo, với những hàng cây say sưa trình bày.

“Gió theo lối gió, mây đường mây

Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay”

Giọng điệu câu thơ nghe buồn man mác. Cuộc sống cảnh sống lay lắt, mệt mỏi. Khiến người nhìn cũng phát mệt. Nhưng sự chao đảo đó không phải do thời tiết, thiên nhiên. Nhưng nó khiến cho đôi mắt của một người đang chìm trong nỗi buồn và hoài niệm khi nhìn vào. Gió thổi, mây bay như lơ đãng chẳng liên quan gì. Và một cuộc chia ly, một cuộc chia ly đầy cảm xúc, tình người được thể hiện qua hai câu thơ sau.

“Thuyền ai đậu bến sông trăng đó

Có chở trăng về kịp tối nay?”

Giọng điệu buồn được nhân lên qua một câu hỏi từ cuối bài thơ. Miêu tả cảnh thực hay cảnh vật đã được tinh thần hóa, trong nỗi niềm cảm xúc của nhà thơ. Ngược chiều gió gợi lên sự chia ly của tình đời và tình người, như thoáng vào nỗi nhớ thân phận, sự chia ly của chủ thể người lưu giữ tình yêu khi viết bài thơ này.

Một hình ảnh trăng được nâng cấp, ánh trăng đẹp mà như mộng, ảo của con người mà tác giả đang chờ đợi. Trong khung cảnh buồn man mác ấy, dưới ánh trăng là hình ảnh con thuyền lẻ loi vẫn nằm im lìm, vẫn chưa rời bến. Và cuối cùng, sao con thuyền vẫn im lìm, sao em không đến đón người ấy bằng ánh trăng trong đêm tối này. Sự cách điệu, nhân hóa đã làm nổi lên nỗi buồn, nỗi nhớ.

Một niềm khao khát, một niềm hi vọng khôn nguôi nhưng sau đó là sự hoài nghi với một câu hỏi không lời đáp. Những câu thơ thể hiện cảm xúc của nhà thơ trước cảnh sắc mây trời, sông nước. Cảm thấy thiếu một tình yêu cuộc sống, tình người sẻ chia.

Độ khó của câu thơ cuối được nâng lên, người đọc hiểu hơn về con người mà tác giả đang mong mỏi, chờ đợi trong vô vọng.

“Mơ khách đường xa khách đường xa

Áo em trắng quá nhìn không ra

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

Ai biết tình ai có đậm đà?”

“Người lữ khách” ở đây chính là hình ảnh người con gái đã làm Hàn Mặc Tử say đắm trong giấc mộng dài với hình ảnh “áo trắng”. Cô gái ấy đã từng bước vào cuộc đời của ông trùm, và cô gái ấy đã ra đi trong sự tiếc nuối của nhà thơ.

Người con gái ấy đã khiến hồn thơ Hàn Mặc Tử thốt lên những vần thơ buồn da diết về một tình yêu và hạnh phúc không thể chạm tới. Hình ảnh “Áo em trắng quá trông thấy” và “sương nhân ảnh”. Đó là hình ảnh người con gái thướt tha trong tà áo dài trắng bị che mờ bởi một lớp khói và nhà thơ mong đó chính là người con gái mình yêu, mình hằng mong mỏi.

“Mộng khách đường dài” là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp về một kẻ lừa đảo, về một người bạn tri kỉ dường như là tri kỉ suốt đời của tác giả.

Hình ảnh sương khói trắng xóa hẳn là ảo ảnh một hình ảnh không có thực trong đôi mắt buồn của nhà thơ, một vẻ đẹp trong sáng. . Một tình yêu mong manh như làn khói, một bóng hình ẩn hiện trong màn sương.

Và như sự bừng tỉnh của nhà thơ khi nhận ra đó chỉ là giấc mơ của mình. “Ai biết tình ai giàu?” như một câu móc, như một câu hỏi, như một sự bình yên, như một tâm hồn ôm ấp một giấc mơ, một giấc mơ đơn phương và vẫn mong người đó hiểu được lòng mình.

Nhưng cũng có người cho rằng tác giả đang mơ mộng về một tác giả đem lòng yêu mình, nhưng lại bỏ mình mà rời bỏ thế gian này, bỏ mặc mình trong cô đơn. Nhưng có người đồn đoán, tác giả đem lòng yêu một cô gái, nhưng người đó lại bỏ đi trong im lặng mà quên mất anh, người đã cho cô gái ấy một tình yêu đẹp.

Một câu thơ khiến ta có nhiều cách hiểu nhau, nhiều suy nghĩ khác nhau. Nhưng hội tụ đó là sự bày tỏ tấm lòng chân thành của Hàn Mặc Tử về người con gái xứ Huế.

Qua bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ, ta thấy được một bức tranh xứ Huế đẹp mộng mơ, thanh tao. Và trong khung cảnh ấy, trái tim của những nghệ sĩ, thi sĩ như Hàn Mặc Tử hay bất cứ ai yêu thiên nhiên cũng có thể bộc lộ tâm trạng xúc động của mình

Một xứ Huế đẹp mộng mơ qua hình ảnh “Đây thôn Vĩ Dạ” nhưng phảng phất nỗi buồn và nỗi nhớ da diết. Đoạn thơ mượn hình ảnh thiên nhiên để nói lên tâm trạng của một con người cô đơn chờ đợi. Thôn Vĩ là một bức tranh đẹp của xứ Huế làm say đắm lòng người, làm say đắm hồn thi nhân.

Bài thơ thể hiện một tình yêu thiên nhiên và tâm trạng của Hàn Mặc Tử thật sâu sắc bởi chính anh.

Xem thêm: Phân tích Đây thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử chọn lọc siêu hay

Theo dõi chúng tôi trênDuong Gia FacebookDuong Gia FacebookDuong Gia TiktokDuong Gia TiktokDuong Gia YoutubeDuong Gia YoutubeDuong Gia GoogleDuong Gia Google
5/5(1
bình chọn
)

SOẠN HỢP ĐỒNG, ĐƠN, VĂN BẢN THEO YÊU CẦU CHỈ 500.000đ

--- Gọi ngay 1900.0191 ---

(Tư vấn Miễn phí - Hỗ trợ 24/7)

Công ty Luật LVN - Địa chỉ: Số 16B Nguyễn Thái Học, Yết Kiêu, Hà Đông, Hà Nội, Việt Nam

Gmail: luatlvn@gmail.com